Đêm đen tĩnh lặng, khi Lộ Tĩnh trên chiếc xe do Mặc Kỳ Dực đưa trở về. Cô vẫn không tránh khỏi dòng suy nghĩ kia. Mà người bên cạnh, đã phải kiềm nén bao nhiêu xúc cảm muốn đem cô trở về, không để cô chạy đi nữa.
Nhưng người đàn ông biết, hắn không thể tiếp tục lặp lại cái sai như lúc trước.
Dừng trước căn nhà nhỏ vẫn sáng đèn, Mặc Kỳ Dực vẫn chưa có ý định buông cô ra, luyến tiếc dụi vào lòng cô.
Hiện giờ cô đã trước mặt hắn, hắn chắc chắn sẽ không để cô đi.
"Tới nơi rồi, anh mau trở về."
Mặc Kỳ Dực thở dài một hơi, rồi nhìn vào căn nhà nhỏ trước mặt.
"Ngày mai tôi sẽ lại đến. Năm năm rồi, xin em đừng từ chối tôi nữa, nếu vẫn còn hận và muốn trừng phạt. Chỉ cần em trở về, toàn bộ tính mạng gia sản của tôi đều sẽ để lại cho em trả thù..."
Lời nói quá mức chân thành. Hận, hiện giờ đã không còn nữa. Con người đi qua đau thương day dứt, lại chỉ còn mỗi nỗi nhớ mong đọng lại.
Lúc cô muốn bước xuống xe, Mặc Kỳ Dực cứ thế ôm chặt đem cô vào, bàn tay nhỏ đấm mạnh lồng ngực, nhưng không nghĩ đến người đàn ông này hiện tại rất vô sỉ, cứ thẳng biết tiến đến trước nhà cô mà nhấn chuông.
"Chân em đang bị thương."
Khi Lộ Minh ra mở cửa, ông lập tức sững sờ trước hai con người trước mặt. Mặc Kỳ Dực dường như không quan tâm, cứ thế cúi người chào.
"Cậu.."
"Chào bác, cháu là người sẽ đảm nhiệm hỗ trợ chăm sóc Lộ Tĩnh và bác suốt quãng đời còn lại." (1
Lộ Tĩnh hoảng loạn muốn rời khỏi, nhưng Mặc Kỳ Dực không quan tâm. Uy lực từ Mặc Kỳ Dực rất lớn, cứ thế bế bồng đem cô về thẳng phòng. Khiến cha Lộ bất lực đi theo không khỏi chỉ trỏ.
Trước khi rời đi, Mặc Kỳ Dực vẫn không quên nói một câu cuối.
"Ngày mai tôi sẽ quay trở lại, vai diễn đóng thế kia, không cần tiếp tục nữa."
Để rồi, người đàn ông xoay người rời đi. Vẫn không quên cung kính chào tạm biệt.
"Thưa bác cháu đi."
Chiếc xe sang trọng, cứ thế rời khỏi khu vực ngoại ô và căn nhà nhỏ.
Cha Lộ khi này mới vội vã đi vào, mái tóc bạc phơ cùng gương mặt già nua, nhìn thẳng vào nguyên nhân khiến ông sững sờ giờ phút này đang ngồi trên giường.
"Cậu ban nãy..."
Lộ Tĩnh nghiêng đầu, muốn né tránh, để rồi cha Lộ lên tiếng nói tiếp.
"Cha nhìn thấy rất quen!"
Lộ Tĩnh giật mình nhìn ông, cô vẫn chưa hề để Mặc Kỳ Dực gặp cha Lộ, mà trong những câu chuyện cô kể, cô cũng không muốn nhắc đến người đàn ông này.
Còn hiện tại, điều khiến cô lo sợ là cha Lộ sẽ nghĩ xấu Mặc Kỳ Dực!
Cha Lộ bắt đầu ngẫm nghĩ như muốn nhớ ra gì đó, chỉ vài giây sau ông lập tức ồ một tiếng.
"Khi cha tỉnh dậy sau đợt vết thương dài, lúc ấy con vì mệt mà ngủ thiếp. Cậu ta... là cậu ta đã ghé đến. Thậm chí còn chăm sóc ngắm nhìn con ngủ. Lúc ấy cha rất khó khăn mới mở được mắt, cơ thể nặng trĩu. Nhưng cậu ta trông thấy, cũng liền cúi đầu kính cẩn với cha."
Lộ Tĩnh nghe đến đây, gương mặt nhỏ cúi gằm xuống. Tầm mắt trong vô thức nhìn về đôi chân nhỏ được băng lại.
Năm năm, con số vốn không hề nhỏ. Cô cũng qua đó trải nghiệm không ít những khổ cực khi làm việc ở đây.
Nhưng đối diện với sự dịu dàng của Mặc Kỳ Dực, bỗng chốc cảm thấy chua xót.
Không gặp lại, vĩnh viễn mỗi người sẽ có cuộc sống riêng. Trong chúng ta sẽ quay trở lại vòng lặp ban đầu, như chưa hề quen biết.
Điều mà Lộ Tĩnh không nghĩ đến, là bản thân xem nhẹ tình yêu của người đàn ông này.
Khi gặp lại ở khu Hoàng Cung gia tộc Diêu. Chính bản thân còn cho rằng chính mình đã lầm tưởng. Hoặc cho dù có gặp lại, sẽ đối diện với nhau ở trạng thái là người xa lạ. Cô là người ở dưới, còn hắn vĩnh viễn ở trên cao.
Nhưng Mặc Kỳ Dực lại tiến đến, nhỏ giọng, cứ thế nâng niu cô như cách trước đây người đàn ông từng làm.
"Đều nghe em."
Khi đó, Lộ Tĩnh đã phải cố kiềm chế cảm xúc biết bao. Bao nhiêu công sức dựng nên, cả việc rời đi để hai người trở về cuộc sống bình thường, lần nữa bị sụp đổ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]