Suốt cả quãng đường trên xe, Lộ Tĩnh muốn phản kháng đều không thế. Cứ thế bị người đàn ông ôm vào lòng, không buông suốt cả đoạn đường đi.
Ngay khi vừa đến khu nghỉ dưỡng, liền một mạch bế Lộ Tĩnh bước vào phòng hắn. Trong lúc cô gái nhỏ hoang mang, người đàn ông liền lập tức lấy ra hộp cứu thương. Cứ thế, quỳ xuống dưới chân nâng bàn chân cô lên.
Lộ Tĩnh trông vậy vội vàng rụt lại.
"Bẩn thưa ngài."
Người đàn ông nhíu mày, không hài lòng với câu nói này, cũng không quan tâm sự phản kháng.
"Tôi tên Mặc Kỳ Dực."
Mặc Kỳ Dực là đang nhắc khéo, cô phải đổi xưng hô với hắn.
Một lực mạnh nắm lấy cổ chân níu lại, động tác tuy nhẹ nhưng vô thức khiến Lộ Tĩnh nhăn nhó vì đau. Đến đây người đàn ông liền vội vàng cúi đầu.
"Xin lỗi, khiến em đau rồi."
Không hề chê bẩn, cứ thế đặt trên đôi chân nhỏ lên đùi hắn. Xót xa nhìn vào các vết thương, từng chút một dùng cồn rửa lấy.
Lộ Tĩnh nhìn hành động nhẹ nhàng này, bản thân dần sinh ảo giác. Để rồi, lần nữa lên tiếng.
"Có băng bó, ngày mai tôi cũng phải luyện tập, vết thương vẫn sẽ hình thành, anh làm vậy không được gì."
"Tôi đã bảo với Isabel, ngày mai em sẽ không phải tiếp tục."
"Anh..!"
Lộ Tĩnh ngạc nhiên đến mức không biết phản ứng như nào, người đàn ông này, sau năm năm vẫn cứ bá đạo như thế.
Lần nữa buông ra, đôi chân nhỏ đầy băng gạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617792/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.