Rơi vào sâu trong giấc mộng, Lộ Tĩnh cảm giác xung quanh bị giam cầm không lối thoát. Cứ thế từng chút từng chút một rơi vào hố sâu vô vọng. Hình ảnh mẹ hiện lên, rồi cứ rơi vào nhạt nhòa.
Cả cha Lộ cũng thế.
Ngay trước mặt, toàn thân ông đầy máu. Khoảnh khắc thấy ông bị phát đạn nhắm thẳng vào, dần dần ngã xuống nền đất. Trái tim của cô càng lúc càng bị thít chặt lại. Thứ cảm giác khó thở đến tột cùng.
Mẹ cô đã rời đi, lần này lại đến ông sao?
Thế giới của Lộ Tĩnh, rốt cuộc chẳng còn lại ai. Vậy những điều cô phấn đấu ngay từ đầu, căn bản đã là vô dụng?
Cô vươn tay, muốn nắm lấy bàn tay cha Lộ đi theo. Nhưng ông nhìn cô chốc lát, cứ thế xoay người rời đi.
Giọng nói ấm áp già nua của ông vẫn cứ vang lên bên tai, văng vẳng như một thước phim quay chậm đi từ hồi ức đến thời điểm lần cuối cô có thể nhìn thấy ông.
"Lộ Tĩnh, con không đi học sao?"
"Con gái, con có mệt không?"
Hình ảnh ông yếu ớt gầy gò nằm trên giường bệnh, tự trách móc bản thân khiến cô phải có thêm một gánh nặng.
Trong vô thức, nước mắt tuôn trào ướt đầm gối.
"Cha xin lỗi, cha là gánh nặng của con rồi."
Cô nhìn hình bóng cha mờ ảo trước mặt, muốn chạy lại ôm, nhưng căn bản đều vô dụng. Làn khói cứ thế, dần tan trong hư vô.
Bên trong giường bệnh, Mặc Kỳ Dực vươn tay nhìn những giọt nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617775/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.