Không gian khi này vắng lặng, chỉ còn thanh âm tiếng nước vỗ vào thành bến cảng, va đập như muốn gào thét thay cho những thứ chuyện đang xảy ra trước mắt.
Mặc Kỳ Dực nhìn cô, đỡ lấy thân hình yếu ớt. Hiện tại không khác gì một người chết lặng. Người đàn ông đứng dậy, từng bước một ôm cô xoay người rời đi. Ánh mắt đối với cô tuyệt vọng cũng không nỡ làm gì, nhưng khi đối với những người của chính hắn lại ra tay thẳng thừng không ngớt.
Trợ lý Quang khi này mới tiến tới lại gần, thực hiện báo cáo, nhìn một mớ hỗn độn cũng không có tâm tình, sớm đã quen. Chỉ là dáng vẻ thay đổi đến tột độ của ông chủ, thì đây chính là lần đầu. Ngay cả cậu, cũng cảm thấy khó nhìn.
"Ông Lộ hiện đã được đưa đến bệnh viện thưa ngài, trên đường đi tuy có hô hấp yếu ớt những vẫn kịp thời sơ
cนัน."
Người đàn ông gật đầu, từng bước một di chuyển về hướng xe.
"Dọn dẹp tất cả đi."
Trình Thâm đứng từ phía xa, nhìn một bộ dáng bức người từng chút một thay đổi. Đến giờ anh cũng có thể tận mắt chứng kiến và thấy toàn bộ sự thay đổi đến mức lạ lẫm này.
Khi Mặc Kỳ Dực di chuyển lại gần, Trình Thâm lập tức mở cửa xe. Toàn bộ thông tin trước đây Mặc Kỳ Dực nhờ anh điều tra, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng. Khu vực rừng hoang sơ Nam Phi kia, căn bản chỉ được dựng lên dưới tay một người chủ vô cùng giàu có. Nhưng ông ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3617774/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.