Khi Mặc Kỳ Dực nằm xuống bên giường, Lộ Tĩnh hoàn toàn vẫn chưa ngủ, nhưng đôi mắt nhắm chặt, hơi thở ổn định, cả người bộ dạng yên tĩnh vô cùng, trong đầu hiện ra toàn bộ kết quả khi nghĩ đến việc cha Lộ không còn nữa. Bàn tay vô thức siết chặt lấy tấm chăn, siết rất mạnh như việc mà hiện tại bản thân vô cùng bất lực.
Dù làm cách gì, Lộ Tĩnh cũng chỉ biết một điều, cô phải cứu cha. Cô không muốn đánh cược mọi thứ, càng không muốn đem chính mạng sống của ông ra để đánh cược.
Nhìn cô gái nhỏ nằm gọn một góc, người đàn ông đưa bàn tay quen thuộc luồn vào vùng eo nhỏ nhắn kéo cô lại gần, dựa đầu vào hõm cổ cô. Giọng nói khẽ khàng cất lên, trầm lắng nhẹ nhàng tựa một bản nhạc êm dịu.
“Thử tin tưởng tôi, tôi chắc chắn không để em thất vọng.
Mặc Kỳ Dực không thiếu thứ gì, hắn có thể cho cô tất cả. Nhưng ranh giới khác biệt, cả hai vẫn chẳng thể nào dung hoà.
Nghe câu nói nói này, trong lòng cô gái nhỏ khẽ run rẩy nhẹ. Cô không biết cảm xúc này là gì, chẳng qua cũng chỉ vì một sự việc nhỏ dẫn đến như hiện tai.
Tin tưởng Mặc Kỳ Dực? Nghe cũng thật khó tin.
Lộ Tĩnh không hề đáp lời, đã diễn đang ngủ thì cũng phải tròn vai, nhưng sâu trong thâm tâm, nơi mềm yếu nhất dần dần mất phòng ngự.
Thế giới của Lộ Tĩnh hiện tại, chẳng phải đều bị người đàn ông này một tay tàn phá sao? Từ một cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3616426/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.