Chương trước
Chương sau
Mặc Kỳ Dực đứng bên ngoài, phủ lên người bộ đồ âu phục lịch lãm. Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng vào cô, vươn tay đóng cửa. Lộ Tĩnh trong vài giây thích nghi, sự kinh ngạc không thể che giấu vì thấy hắn tự xông vào.

Gian phòng nơi đây tối tăm, chỉ có thể dựa theo ánh sáng mập mờ của đèn ngủ thắp lên mà nhìn đối diện với hắn.

Dưới bóng đêm, thân hình người đàn ông vững chãi uy nghiêm, tạo ra áp lực vô hạn với Lộ Tĩnh.

"Ngài... đến đây làm gì?"

Người đàn ông nhướng cao mày, liền di chuyển lại gần. Thời điểm này Lộ Tĩnh cũng nhận thức sự nguy hiểm bất giác lùi dần lại. Trông thấy sự trốn tránh đó, Mặc Kỳ Dực liền không hài lòng, hắn kéo cao khóe môi, đến khi đối diện ngay trước mặt liền dồn ép cơ thể nhỏ vào lồng ngực.

Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai, thoáng qua còn có sự mệt mỏi chẳng thể che đậy.

"Nếu tôi nói, tôi đến là vì nhớ em thì sao."

Lộ Tĩnh nghi hoặc ngầng đầu, chẳng nhìn nhận rõ được người đàn ông này nghĩ gì. Nhưng cô biết lời nói không mang ý thật lòng. Rõ ràng đến là vì tìm thân thể cô. Cũng hơn hai tuần rồi, cô biết Mặc Kỳ Dực không dễ dàng gì mà buông tha cho cô lâu như thế.

"Ngài muốn thân thể tôi."

Cô gái nhỏ xoay đầu, cũng không đáp thêm lời nào nữa. Mặc Kỳ Dực thoáng qua sự ngạc nhiên nhìn, không phủ nhận hơn một nửa đều mang theo ý này. Nhưng hơn hết, sâu thằm thâm tâm chính hắn biết hắn tìm đến cô là vì điều gì. Chẳng qua cũng chính bản thân người đàn ông không hề muốn thừa nhận, hắn lại nhớ đến cô gái nhỏ này.

Nhưng rồi Mặc Kỳ Dực cũng cảm thán, vươn tay xoa đầu Lộ Tĩnh.



"Tôi đúng thật là không nhìn lầm con người em, vẫn tự biết rõ bản thân mình như thế nào với tôi."

Lộ Tĩnh bị ép vùi vào lồng ngực cứng rắn chẳng thể phản kháng, thoảng qua hương lành lạnh cùng chút mùi thuốc lá. Chưa kịp định thần, Mặc Kỳ Dực cúi đầu, ôm chầm lấy thân thể nhỏ, vùi đầu vào mái tóc mềm mại, tham lam ngửi lấy mùi hương ngọt ngào trên cơ thể cô.

Làn da mềm mại, cơ thể nhỏ nhắn rất thuận thế để người đàn ông ôm vào lòng. Chưa dừng lại ở đó, đôi môi hắn cắn lên vành tai mềm mại, dần dần tiến xuống nơi hõm cổ, tham luyển đến chính bản thân cũng chẳng hề muốn rời đi. Lộ Tĩnh bất lực vươn tay, vài giây sau đã thấy người đàn ông trực tiếp bế thân thể nhỏ lên. Quen thuộc đi thẳng vào nơi phòng ngủ, trực tiếp đè ép cô gái nhỏ trên giường.

Lộ Tĩnh kinh hãi nhìn người trước mặt, cô hẳng giọng, nửa đêm nửa hôm, nơi đây hiện tại còn là thời gian nghỉ ngơi của phim trường, sáng mai có cảnh quay sớm. Cô thật sự không muốn. Cuối cùng đánh liều ngăn cản lên tiếng.

"Ngài Mặc, nơi đây không thuận tiện. Ngài cũng vừa kết thúc công việc, vẫn là nên nghỉ ngơi.

Người đàn ông nhướng mày nhìn cô bao biện, nhất thời cảm thấy thú vị. Vươn tay kéo cô gái nhỏ ngồi vào lòng.

Liền cúi người, dây dưa hõm cổ tinh xảo, đôi môi lướt qua xương quai xanh nhỏ nhắn, thân thể mềm mại thứ thế run lên trong vòng tay người đàn ông.

"Em nói như thế, tôi lại tưởng em đang quan tâm cho sức khỏe của tôi."

Kỳ thực, sâu thằm trong thâm tâm Mặc Kỳ Dực lại nhen nhóm cái thứ suy nghĩ này.

Lộ Tĩnh bất lực bị đè ép, không thể cử động. Một lực tay siết lấy chiếc cằm nhỏ bắt cô ngầng lên đối diện với hắn, người đàn ông cúi xuống chạm lên đôi môi nhỏ nhắn hôn lấy, bàn tay vô thức luồn vào vuốt ve trên làn da mềm mại mà mơn trớn. Như con ngựa mất đà, chính hắn cũng không muốn dừng lại.



Cô gái nhỏ này, chẳng hiểu vì sao lại cứ khiến người đàn ông trở nên điên cuồng như thế.

Mặc Kỳ Dực cất giọng, thanh âm giữa đêm đen tĩnh lặng lại trầm thấp áp vào vành tai nhỏ. Tựa hồ thứ mị lực rót lấy. Người đàn ông là nhớ cô, cho dù xét về điều gì, hắn vốn dĩ chỉ muốn bên cạnh để cô gái nhỏ xoa lấp đi thứ nỗi niềm mong mỏi sau bao nhiêu ngày kia.

"Tôi muốn em, ngoan ngoãn một chút. Tôi sẽ sớm buông tha."

Người đàn ông cũng biết, ngày mai Lộ Tĩnh có cảnh quay sớm. Lời hẳn nói là thật, không mang sự dối trá nào.

Chẳng qua là vì nhớ, cũng chẳng thể rõ sẽ bày tỏ như nào.

"Mấy phần là thật?"

Lộ Tĩnh thở hồn hển dưới từng cái chạm vào nơi tế nhị, lời nói cô bất lực cũng chẳng thể nào ngăn chặn được. Chỉ còn cách đem sự ngoan ngoãn đổi lấy sự buông tha.

Nụ hôn ướt át áp lên cánh môi đang run rẩy đổi mê người, Mặc Kỳ Dực trầm thấp đáp lời, thanh âm mê hoặc như thứ ma dược rót vào tai.

"Lời tôi nói, khi nào cũng là thật."

Hơn một tiếng, quả thật Mặc Kỳ Dực cũng biết mấy chữ buông tha là gì. Thời gian khi này rút bớt, đúng như những gì người đàn ông đã nói, bàn tay thô ráp vuốt ve mái tóc, nhìn cơ thể nhỏ mệt mỏi nằm bên giường, ánh mắt người đàn ông hiện lên sự hài lòng.

Lộ Tĩnh mặc kệ người đàn ông như ma quỷ bên cạnh, cô gái nhỏ xoay người vùi vào tấm chăn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.