Chương trước
Chương sau
Khi Lộ Tĩnh tỉnh dậy, bầu trời bên ngoài đã ánh lên sắc tối. Cô gái nhỏ nhìn căn phòng một màu tối om, tiếng truyền nước từ bên cạnh tích tắc hàng giờ liền. Cảm giác bất an dâng lên khi nghĩ về những thứ chuyện đã xảy ra trong thời gian trước đây. Tấm chăn đặt trên người bị cô đá gọn sang một góc, gương mặt giờ đây đẩy vẻ hoảng hốt vẫn không thể giấu nổi của một người như vừa thoát khỏi hố sâu vạn dặm.

Lập tức hốt hoảng rút kim tiêm trên tay, vội vàng muốn rời khỏi phòng.

Chỉ là ngay lúc Lộ Tĩnh cho rằng căn phòng không còn một ai, giọng nói người nữ hầu thay thuốc cho cô đứng bên cạnh đã vội cản lại.

"Cô muốn đi đâu?"

Gương mặt Lộ Tĩnh lấm tấm mồ hôi, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự nhìn vào xung quanh. Đến khi nhận ra căn phòng của Mặc Kỳ Dực thì cũng đã dần nhớ lại lý do vì sao cô nằm trên đây.

"Tôi... muốn về nhà."

Tâm trạng hiện giờ chính là sợ hãi, Lộ Tĩnh bước từng bước rời khỏi giường. Chiếc váy trên người ban đầu sớm đã được thay ra phủ lên chiếc váy mỏng manh khác, người hầu nhìn cô một lúc, chỉ thở dài vươn tay nhấn lấy một chiếc nút nơi đầu giường.

"Cô không rời đi được đâu, ở yên đợi ông chủ quay lại."

Lộ Tĩnh nghiêng người, trên trán đã nhăn lại, không đặt lời nói của người hầu vào tai. Cô loạng choạng từng bước chân nặng nhọc rời khỏi giường đi đến hướng cửa, chỉ là đến khi chạm khóa cửa lại nhận ra đã khóa. Cô xoay chuyển liên tục cũng không tài nào mở được.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động ồn áo. Tay nắm cửa xoay chuyển một lượt, Lộ Tĩnh thẫn thờ buông ra nhìn nó xoay tròn, vài giây sau cửa đã được mở ra.



Đứng ở hướng ngược sáng, trông thấy vóc dáng cao lớn tựa khối thiết bản uy nghiêm của người đàn ông đứng chắn trước mặt, đường nét cương nghị nhìn cô một lát, sâu thằm ánh mắt của hắn cũng xuất hiện vẻ lắng đọng không tài nào rõ đang nghĩ gì, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy một tia đau lòng lóe lên, nhưng rất nhanh cũng biến mất.

Mặc Kỳ Dực cất giọng, âm thanh trầm thấp vang lên.

"Cũng biết tỉnh lại sao."

"Ngài tránh ra..."

Lộ Tĩnh nhìn thấy người đàn ông, sự chán ghét trên gương mặt nhỏ cũng không tài nào giấu được. Cô nhìn thân hình to lớn chặn nơi cửa, muốn đẩy người đàn ông bước ra ngoài. Kết quả Mặc Kỳ Dực trực tiếp dùng một lực tay lớn bế ngược cô lại vào trong, người hầu trông thấy khung cảnh đó cũng chóng rời đi, chỉ để lại tiếng đóng cửa vang lên.

Lần nữa bị buông thả trên giường, Lộ Tĩnh đã lập tức lùi dần người ra sau. Ánh mắt hoảng loạn đầy đề phòng nhìn về hướng người đàn ông. Chỉ thấy hắn đứng bên cạnh nhìn cô, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào vật nhỏ muốn rời khỏi nhưng bất thành.

Vài giây sau, Mặc Kỳ Dực trực tiếp ngồi xuống bên giường, chỉ một nắm tay đã tìm đúng cổ chân mảnh khảnh của cô mà kéo lại, sức lực của Lộ Tĩnh rất yếu, chẳng thể nào so bì mới một mãnh hổ đầy uy nghiêm như hắn. Đôi mắt áp bức đặt lên thân thể nhỏ, giọng nói đầy sự tức giận vang lên.

"Bộ dạng như vậy còn muốn rời khỏi phòng?"

Lộ Tĩnh ngước nhìn hắn, đến khi định thần đã nhận thấy bản thân chỉ mặc độc một chiếc váy hai dây mỏng manh.

Chiếc váy thoải mái đối với cô, nhưng trông rất lộ liễu lại rộng, một bên dây áo rũ xuống, đề lộ bên vai trắng ngọc mê người. Bên trong dường như cũng không mặc áo ngực.

Một phần vì Lộ Tĩnh bị sốt, mặc nhiều thứ càng khiến cơ quan cơ thể bí bách khó lưu thông, bác sĩ đưa ra đề nghị không nhất thiết phải mặc.



Mặc Kỳ Dực nhíu mày, trong ánh mắt xuất hiện sự khác lạ. Trực tiếp kéo lại gần ôm cơ thể nhỏ vào lồng ngực rắn chắc, dưới sức lực của người đàn ông, Lộ Tĩnh cũng chẳng tài nào phản kháng, hơn thể sức lực cũng chẳng đáng, tùy tiện để mặc hắn muốn làm gì thì làm. Thế nhưng sự cứng đơ từ cô, lại là thứ phản ánh rõ nhất sự từ chối tiếp xúc thần mật này.

Trên gương mặt Mặc Kỳ Dực cũng nhận ra điều đó, hắn lại rất ghét bộ dạng này của cô. Nhưng suy cho cùng cũng chẳng thể làm gì được.

Ban đầu điểm này thu hút hắn, thì giờ cô bày trạng thái này đáng ra lại đúng. Nhưng sâu thẳm ánh mắt cũng xuất hiện sự thất vọng. Bàn tay người đàn ông siết chặt bả vai mỏng manh, trực tiếp ép đặt cô ngồi trên đùi hắn.

Không ăn mềm, thì hắn buộc để cô ăn cứng.

Người đàn ông trực tiếp đưa bàn tay luồn ra sau mái tóc dài, dùng lực ngửa đầu. Đôi môi bạc mỏng chạm lên đôi môi khô khốc nhỏ nhắn khiến Lộ Tĩnh hoảng hốt chỉ biết trợn mắt. Bàn tay ban đầu theo quán tính ngăn sự tiếp xúc nơi lồng ngực vững chắc nhưng vô dụng, vài giây sau, chỉ thấy nắm tay nhỏ trực tiếp siết chặt, cũng chẳng thèm phản kháng nữa, đề mặc nụ hôn tiếp nhận, nhưng lại chỉ như một khúc gỗ để người đàn ông vờn lấy.

Dường như Lộ Tĩnh cũng dần học được cái dáng vẻ miễn cưỡng này, chính là không thể tiếp nhận, nhưng cũng không dám chối cãi.

Mặc Kỳ Dực nhận ra điều đó, đôi mắt đen nhánh âm u như bầu trời tối không ánh sao, đối diện với đôi mắt nhỏ đầy sự hoảng loạn mệt mỏi. Vài giây sau, người đàn ông cũng buông ra, liền ép cô nằm trên tấm giường mịn.

"Vô dụng." Người đàn ông cất giọng, rõ là đang tức giận nhưng chẳng thể làm gì được.

Lộ Tĩnh nghiến răng, biết là đang nói mình. Cô nhướng người xoay đầu chẳng muốn đối đáp.

"Ngài Mặc thiếu gì nữ nhân, tôi vô dụng ngài cũng có thể kiếm kẻ khác."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.