Cả ngày trời, Lộ Tĩnh như bị giam lại một cách biệt lập. Cô gái nhỏ vừa muốn bước ra, đã có dàn vệ sĩ nhìn chằm chăm vào cô đe dọa. Người nào người nấy vóc dáng cao to, thẳng thừng trừng mắt nhắc nhở.
"Ông chủ dặn dò, khi nào chưa hoàn thành giao dịch thì chưa được phép rời đi."
Trong mắt những người ở đây, Lộ Tĩnh cũng đều như những người phụ nữ trước đó. Không hề có sự khác biệt gì.
Không thể trở về thăm bệnh tình của cha, càng không biết người đàn ông này dự định nhốt cô bao lâu. Nhưng càng lúc, cô gái nhỏ càng hoảng sợ. Cô biết, người đàn ông đó không phải người cô nên dây vào. Nếu như kết thúc giao dịch, có thể được rời đi không?
Lộ Tĩnh bất giác nhớ lại câu nói lúc trước của người đàn ông.
"Đến khi nào tôi chơi chán thì thôi."
Căn phòng nơi đây rộng lớn, vật dụng đầy đủ, nhưng kỳ thực Lộ Tĩnh lại thích khu phòng lụp xụp tự do của mình hơn.
Cả một ngày trời, cô gái nhỏ ngồi thẫn thờ. Sau đó đi đi lại lại nơi gian phòng. Buổi trưa, rồi đến buổi tối. Người hầu đều mang lên cho cô đầy đủ, cũng chỉ vỏn vẹn hai câu cộc lốc.
"Ăn đi."
Lộ Tĩnh không dám trái lời. Giờ cô vẫn ở bên trong lồng giam, cô phải ngoan ngoãn, phản kháng là vô dụng. Đợi đến tối cùng người đàn ông đó giao dịch, cô sẽ có thể trở về.
Nhưng nghĩ đến việc đó, cũng không tránh khỏi sợ hãi.
Cô vẫn nhớ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-khong-kiem-soat/3600523/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.