Gần như những người có mặt trong căn phòng này đều đứng hình trước câu nói của Nguỵ Ngôn Diễm.
Lạc Yến nằm trên giường, nghe thấy vậy bèn trừng lớn mắt, thấp giọng quát mắng.
“Ngôn Diễm! Dì dễ dàng với con không có nghĩa là con thích nói gì cũng được. Nếu con còn nói linh tinh xằng bậy thì đừng trách dì không nể mặt cha con.”
Lạc Yến nói rất hùng hồn, thế nhưng bà ta lại chẳng nghĩ tới việc bà ta có vốn liếng gì để trừng phạt Nguỵ Ngôn Diễm đây.
Nguỵ Chính Huy là một người cực kì đa nghi, tuy rằng miệng ông ta mắng chửi đứa con gái cả do vợ cũ sinh ra nhưng trong thâm tâm ông ta lại không ngừng gieo xuống những mầm mống của sự nghi ngờ.
“Ông không tin?”
Phó Trạch Dương dựa người vào người cô, cằm hắn gác lên vai cô gái nhỏ, tạo thành một tư thế cực kì ỷ lại. Hắn nhướng mày nhìn cha vợ, còn không quên buông mấy lời trêu tức khiến cho ông ta tức nổ phổi.
“Bản thân mọc sừng còn không biết, Nguỵ tổng đúng là lo nhiều chuyện nên việc trong nhà cũng không tỏ tường.”
Những người khác nghe được câu nói này phát ra từ miệng vàng miệng ngọc của hắn cũng thấy buồn cười. Nhưng nể mặt Nguỵ gia chủ vẫn còn ở đây, ai nấy chỉ có thể giả bộ quay đi chỗ khác để cười nhạo mà thôi.
Nguỵ Chính Huy biết mà không làm gì được, ông ta nhịn cơn tức đến nóng phừng cả mặt.
“Nguỵ Ngôn Diễm nếu mày dám nói vậy thì hẳn phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476271/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.