Nguỵ Ngôn Diễm nghe lời ông ta nói xong chỉ cảm thấy nực cười. Nguỵ Chính Huy nghĩ rằng cô tha thiết cái gia tộc này lắm sao.
Hơn ai hết, cô còn là người muốn cắt đứt với Nguỵ gia từ lâu.
Chỉ có điều, tự mình cắt đứt khác với việc bản thân bị đuổi khỏi gia tộc. Cô nhướng cao lông mày, nhìn Nguỵ Chính Huy còn đang chật vật, cao giọng.
“Cha lớn tuổi rồi nên cũng hay quên đúng không? 30% cổ phần của Nguỵ thị trong tay tôi là mẹ tôi cho, liên quan gì đến ông? Dù sau này tôi không mạng họ Nguỵ, thì đồ mẹ tôi cho cũng phải mang về Âu Dương gia chứ không phải để ông nằm không hưởng thụ.”
“Ngôn Diễm, con nói vậy là không được rồi, cổ phần của hà họ Nguỵ ta, dù thế nào cũng không thể để cho gia tộc khác hưởng.”
Người vừa lên tiếng là dì ba của cô, là một người điển hình của câu, gió chiều nào theo chiều đó. Trước đây khi mẹ cô còn ở, bà ta mặc sức lấy lòng, nhưng khi mẹ cô vừa đi, bà ta cũng là người đầu tiên bỏ đá xuống giếng.
Dì ba có một cô con gái lớn, thế nhưng cô gái này lại không gả được vào gia tộc nào lớn nên dì ta vẫn luôn ganh ghét Nguỵ Ngôn Diễm ra mặt.
“Trước khi mẹ tôi về đây, Nguỵ thị nào có chỗ đứng trong giới như bây giờ. 30% đó là công sức của mẹ tôi bỏ ra, sao bây giờ tôi phải để lại cho mấy người hưởng dụng.”
Nếu như không có Âu Dương tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476270/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.