Nghe tới đây Nguỵ Ngôn Diễm chợt nhướng mày. Vị hôn thê của Phó Trạch Dương? Sao trước đây cô chưa từng nghe nói tới?
Phó Trạch Dương hiện tại là gia chủ của Phó gia, cha mẹ của hắn đã sớm qua đời rồi, thế nên việc có vị hôn thê hẳn là từ rất lâu trước đó.
Vậy mà Nguỵ Ngôn Diễm chẳng nghe được chút tiếng gió nào từ bên ngoài về việc này cả.
Nhưng cũng không có ai đủ can đam đến nhận làm vị hôn thê của Phó tổng một cách ngu ngốc. Như vậy thì việc này có thể là thật, có điều Phó Trạch Dương không muốn nhắc tới mà thôi.
“Cô tên là gì?” Nói thật Nguỵ Ngôn Diễm cũng có chút khó chịu. Bản thân cô vừa mới tự thuyết phục bản thân là Phó Trạch Dương là một người tốt xứng đáng cho cô dựa dẫm thì đột nhiên lại có một người như vậy từ trên trời rơi xuống, bảo cô không suy nghĩ nhiều sao được.
Cô gái đang đứng bên ngoài kia có chất giọng rất nhẹ nhàng và khiến người ta cảm giác cô ta là một cô gái đoan trang thục nữ.
“Tên tôi là Lan Ái Nhi, là con gái thứ ba của nhà họ Lan ở Bình thành, hiện tại gia đình tôi đã chuyển sang nước ngoài sinh sống nên hẳn là cô sẽ không biết tới. Hôm nay tôi mới về nước, cha mẹ tôi nói tôi sang đây chào hỏi anh Phó một câu.”
Lan Ái Nhi? Chưa nghe bao giờ. Nhưng nhà họ Lan thì Nguỵ Ngôn Diễm đã nghe thấy rồi. Nghe nói là thế giao xưa với nhà họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476266/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.