Chương trước
Chương sau
Vì sự cố bất ngờ ngày hôm nay nên Phó Trạch Dương cũng không nán lại công ti để làm việc nữa. Hắn lập tức cho người lái xe tới thẳng bệnh viện, hắn không lo cho vết thương đang đổ máu ròng ròng trên người hắn, mà tất cả sự chú ý của người đàn ông bây giờ đều dồn về phía Nguỵ Ngôn Diễm.

“Có đau không em?”

Nguỵ Ngôn Diễm thực sự có chút mới lạ, đây là lần đầu tiên có người quan tâm cô trước cả khi tự quan tâm mình.

Điều này khiến cho lòng cô chợt mềm đi, cô cười khẽ, dù cho vết thương trên người đau nhức không thôi nhưng vẫn không quên cười nhạo hắn.

“Anh không lo cho anh trước mà lo cho tôi làm chi chứ?”

Phó Trạch Dương ngồi một bên, không đáp lời cô, chỉ chăm chăm quan sát cô gái nhỏ. Thấy cô thật sự không bị thương nặng mới có thể thở hắt ra một hơi. Còn tốt, dù sao thì hắn cũng sẽ bắt người đã làm ra chuyện này phải trả giá gấp trăm ngàn lần những gì họ đã hứng chịu bây giờ.

Sau khi tới được bệnh viện, Phó Trạch Dương lập tức bị bác sĩ và Nguỵ Ngôn Diễm tống thẳng vào phòng cấp cứu. Rõ ràng là hắn đang cậy mạnh, vết thương bị đạn bắn trúng trên bả vai hắn sớm đã nứt vỡ ra khó mà lành lại được. Khi ngồi trên xe tới đây, Nguỵ Ngôn Diễm đã cảm thấy được bả vai hắn ướt đẫm một mảng, vậy mà hắn vẫn có thể gắng gượng tới mức làm cho người khác cảm thấy hắn hoàn toàn khoẻ mạnh.

Ngược lại với Phó Trạch Dương, vết thương trên người cô không quá nặng, ngoài những vết thương ngoài da ra thì hoàn toàn không còn vấn đề gì nữa.

Băng bó một hồi, Nguỵ Ngôn Diễm lập tức đứng dậy đi ra ngoài tìm Phó Trạch Dương, nào ngờ vừa mới ra khỏi phòng cô đã thấy Nguỵ Uyển Nhu.

Nguỵ Uyển Nhu lúc này không được khoẻ mạnh như những lần trước cô thấy. Đôi môi tái nhợt, gò má hóp lại, đôi mắt thất thần và dáng vẻ mệt mỏi thấy rõ. Có vẻ như lần tự sát trước đó của cô ta cũng rất dụng tâm.

Nguỵ Uyển Nhu được hộ lí đỡ ra ngoài hít thở không khí. Vốn dĩ trước đó cô ta vẫn tĩnh dưỡng ở nhà, nhưng không biết có phải do cô ta gặp quả báo hay không mà ngày hôm qua lúc đi xuống nhà để dùng bữa cũng có thể ngã cầu thang nhập viện.

Nguỵ Uyển Nhu thầm mắng đen muốn chết, lúc này cô ta đang cực kì bực bội, nào ngờ vừa đến tầng này lại có thể nhìn thấy Nguỵ Ngôn Diễm.

Nhìn những vết thương đã được băng bó kĩ càng trên người cô, khuôn mặt xám xịt của bạch liên hoa đột nhiên rạng rỡ thấy rõ. Chỉ có điều biểu cảm đó đã được cô ta điều chỉnh lại một cách nhanh chóng. Tầng bệnh này có khá nhiều người, Nguỵ Uyển Nhu còn cố tình điều chỉnh tông giọng cho thật lớn rồi mới nói.

“Chị gái, em đã bảo chị đừng ở bên cạnh anh ấy rồi, hiện tại anh ấy bạo hành chị nhập viện như vậy, ba mẹ nhìn thấy sẽ đau lòng lắm đấy.”

Nguỵ Ngôn Diễm nghe tiếng cô ta mà suýt thì cười ra tiếng. Những người xung quanh nghe vậy bèn chiếu những ánh mắt về đây, nhìn cô càng lúc càng thương hại.

Cô nhếch môi, thầm nói Nguỵ Uyển Nhu đúng là chỉ có mấy thủ đoạn thấp kém như thế này mà thôi.

“Em gái kế không cần phải lo lắng cho chị, chị bị thương như vậy vì sơ suất, anh rể em còn lo sốt vó lên đấy. Ngược lại là em, chị đã nói em đừng có bỏ nhà theo trai giàu, tên đó già như thế mà em vẫn cắn răng chịu đựng. Bây giờ bị vợ của người ta đánh ghen đến nhập viện mà em vẫn chưa chịu tỉnh ra hả?”

“Chị đang nói cái quái gì đấy hả? Chị dám đặt điều cho tôi như vậy sao?”

Nguỵ Uyển Nhu thấy mấy người xung quanh nhìn mình càng lúc càng kì lạ bèn tức giận muốn nhào tới chỗ Nguỵ Ngôn Diễm. Nào ngờ Nguỵ Ngôn Diễm lại biết được trước, còn cố tình ngáng chân khiến cho cô ta ngã cắm mặt xuống đất ngay tại chỗ. Nguỵ Uyển Nhu chỉ sợ đã nhục nhã tới mức không muốn ngẩng đầu lên luôn rồi.

Một lát sau, Nguỵ Ngôn Diễm cuối cùng cũng có thể đón Phó Trạch Dương từ trong phòng cấp cứu ra ngoài. Vết thương của hắn thậm chí còn nặng hơn so với những gì cô tưởng tượng.

Bả vai trái vốn đã dính đạn, vỡ vết thương, bây giờ còn bị nứt xương cả hai tay, chân cũng có vết thương lớn đổ máu không ngừng, tay bị bỏng, lưng dính không biết bao nhiêu là mảnh kính vỡ. Khi bác sĩ nhìn thấy tình trạng của hắn cũng phải hết hồn.

Phó Trạch Dương nằm trên giường bệnh phòng VIP, vô cùng thoả mãn khi được vợ yêu đút nước cho.

“Ngôn Nhi, anh hạnh phúc chết mất.”

Cô nhìn toàn thân hắn toàn những vết thương to to nhỏ nhỏ.

“Anh bị khùng hả? Bị thương đến sắp tàn phế rồi mà còn hạnh phúc ở đây?”

Cô tạm thời không có ý định chấp người bệnh, chỉ mắng hắn nên đi kiểm tra não một thể luôn trước khi ra viện.

Nguỵ Ngôn Diễm giúp hắn xong bèn ngồi sang một bên, vết thương của cô không nặng, không cần nhập viện, chỉ cần băng bó là được nên cô mới có thể ngồi đây chăm sóc bệnh nhân.

“Anh định xử lí chuyện này thế nào?”

Người đã làm ra được chuyện ngày hôm nay hiển nhiên phải là một nhân vật nào đó trong công ti, thậm chí còn là một người có chức quyền khá lớn nên mới có thể động tay động chân được.

Mà đã là người làm đến cấp cao, không phải người của Phó gia, là chú bác của Phó Trạch Dương thì cũng là những chiến hữu cũ của cha Phó Trạch Dương. Khá là khó xử lí.

Phó Trạch Dương dựa người vào thành giường, thở hắt.

“Nên xử lí thế nào thì sẽ làm như thế đấy, xưa nay Phó thị không dung kẻ phản bội, anh sẽ tìm bằng chứng giao kẻ đó cho pháp luật xử lí.”

Nghe Phó Trạch Dương nói vậy cô bèn thấy hơi ngạc nhiên.

Giống như nhìn ra được sự khó tin trên mặt cô, người đàn ông liền phì cưới búng một cái lên trán cô gái nhỏ.

“Ngạc nhiên tới mức đó? Anh là công dân tuân thủ pháp luật đấy, Phó thị cũng không phải chỗ của xã hội đen, em ngạc nhiên như vậy làm gì chứ?”

Nguỵ Ngôn Diễm bĩu môi, thầm nói Phó thị không phải xã hội đen thì còn ai là xã hội đen nữa.

—————

Phòng bệnh phía trên, Nguỵ Uyển Nhu vừa về đến phòng lập tức phát giận. Cô ta ném hết đồ đạc trên bàn xuống, sau khi biến căn phòng bệnh VIP thành bãi chiến trường liền ngồi phịch lên giường mà thở hổn hển.

Cô ta tức điên lên mất, trên trán cô ta bây giờ có một cục u nhỏ do ngã cắm mặt xuống đất, chỉ cần nghĩ tới điều đó thôi là Nguỵ Uyển Nhu lại muốn đánh Nguỵ Ngôn Diễm.

“Khốn nạn mà!”

“Nguỵ Ngôn Diễm là đồ lẳng lơ chết tiệt! Cô ta quyến rũ được Phó Trạch Dương nên mới có thể vênh mặt lên như thế!”

Nghĩ rồi lại nghĩ, Nguỵ Uyển Nhu đột nhiên nảy ra một ý định.

Cô ta lấy điện thoại ra gọi cho một số lạ.

“Alo, có phải chủ biên tập A không? tôi có tin sốt dẻo cần thương lượng, liên quan đến đại tiểu thư nhà họ Nguỵ.”

“Đúng vậy, có hình ảnh bằng chứng cô ta ngủ chung với trai lạ, còn có cả ảnh cô ta bắt nạt người trong gia đình nữa, tôi sẽ gửi qua đó ngay.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.