“Ầm!”
Nguỵ Ngôn Diêm chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, xương cốt trong người giống như đã vỡ nứt ra cả rồi. Khoé miệng cô bắt đầu rỉ máu do va đập quá mạnh với nền thang máy ở dưới thân.
Cùng với cô, Phó Trạch Dương cũng chẳng bị thương nhẹ hơn, hắn thậm chí còn vì che chở cho cô mà khắp người đâu cũng có những vết bầm tím cực kì lớn. Vì không để cho cô lo lắng, hắn hơi chếch cánh tay đã mất cảm giác sang một bên, khuôn mặt không chút huyết sắc khẽ cười.
“Ngôn Nhi đừng sợ, có anh ở đây rồi, không ai có thể làm em bị thương đâu.”
Phó Trạch Dương vừa nói vừa ho húng hắng, vốn dĩ hắn đang bị thương, nay lại vết thương mới chồng lên vết thương cũ càng làm cho cơ thể hắn không chịu nổi.
Bọn họ còn may vì thang máy không thực sự rơi xuống tầng dưới cùng, hình như nó lại mắc kẹt ở một tầng nào đó, chỉ có điều ai cũng hiểu nó sẽ không duy trì được lâu. Cùng với khói lớn bốc lên mỗi lúc một dày đặc càng làm cho không gian vốn đã khẩn trương nay lại càng khủng bố hơn.
Nguỵ Ngôn Diễm che miệng ho khan, cô hơi ngồi lên đẩy người hắn dậy. Nhìn vết thương đã rách toạc ra trên bả vai người đàn ông, đột nhiên Nguỵ Ngôn Diễm lại cảm thấy có chút không nỡ.
Mặc dù người đàn ông này và cô mới tiếp xúc không được bao lâu, nhưng chính hắn lại là người giúp cô hết lần này tới lần khác. Thậm chí người thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-huu-em/3476258/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.