"Mặc Tự Khanh, ca, xin hãy nghe suy nghĩ của ta" 
Hai người ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn nữ nhân khẩn trương trước mắt. 
"Muội bình tĩnh thôi. Thân thể không tốt, đừng xúc động" 
Nàng trực tiếp bỏ qua sự lo lắng của Bạch Tùng Thanh mà hướng về Mặc Tự Khanh nói với sự kiên định. 
"Mặc Tự Khanh, làm ơn, hãy nghe suy luận của ta" 
Bạch Tùng Thanh bên cạnh trầm lặng đi. Y biết Mặc Tự Khanh từ lúc bắt đầu đã không để Bạch Tĩnh Hương vào mắt, hoàn toàn xem nàng là bình hoa dễ vỡ y mang theo, là nỗi phiền phức không đáng có. Cũng dễ hiểu, phần là nữ nhân trẻ tuổi, hơn nữa còn không thượng triều lần nào, cái Lễ nghi nữ học sĩ như là cái vỏ rỗng. 
Mặc Tự Khanh hơi nheo mắt lại, suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù gì cũng tới đường cùng, nghe một chút cũng không mất mát. 
Nàng hít ngụm khí lạnh, cố gắng chậm rãi trình bày suy nghĩ vừa có. Thực sự nghĩ theo lối này hung thủ là một tên vô cùng nhạy bén, thủ đoạn ẩn giấu bản thân không phải ai cũng làm được. 
"Nếu vậy thì chìa khóa của vụ án mạng liên hoàn này chính là Đoàn Thanh?" 
Mặc Tự Khanh gật đầu, vị thế của nàng trong mắt ông ta đã nâng thêm một bậc. Hiện tại ông ta đã thu liễm bớt đi sự khinh nhờn trong ánh mắt. Cho dù hướng đi này có sai thì đây cũng là cách nghĩ táo bạo, cách quan sát này khó ai có được. 
"Bạch tiểu thư thật không hổ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-doat/3744499/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.