🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Mặc Tự Khanh, ca, xin hãy nghe suy nghĩ của ta"

Hai người ngơ ngác nhìn nhau rồi lại nhìn nữ nhân khẩn trương trước mắt.

"Muội bình tĩnh thôi. Thân thể không tốt, đừng xúc động"

Nàng trực tiếp bỏ qua sự lo lắng của Bạch Tùng Thanh mà hướng về Mặc Tự Khanh nói với sự kiên định.

"Mặc Tự Khanh, làm ơn, hãy nghe suy luận của ta"

Bạch Tùng Thanh bên cạnh trầm lặng đi. Y biết Mặc Tự Khanh từ lúc bắt đầu đã không để Bạch Tĩnh Hương vào mắt, hoàn toàn xem nàng là bình hoa dễ vỡ y mang theo, là nỗi phiền phức không đáng có. Cũng dễ hiểu, phần là nữ nhân trẻ tuổi, hơn nữa còn không thượng triều lần nào, cái Lễ nghi nữ học sĩ như là cái vỏ rỗng.

Mặc Tự Khanh hơi nheo mắt lại, suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Dù gì cũng tới đường cùng, nghe một chút cũng không mất mát.

Nàng hít ngụm khí lạnh, cố gắng chậm rãi trình bày suy nghĩ vừa có. Thực sự nghĩ theo lối này hung thủ là một tên vô cùng nhạy bén, thủ đoạn ẩn giấu bản thân không phải ai cũng làm được.

"Nếu vậy thì chìa khóa của vụ án mạng liên hoàn này chính là Đoàn Thanh?"

Mặc Tự Khanh gật đầu, vị thế của nàng trong mắt ông ta đã nâng thêm một bậc. Hiện tại ông ta đã thu liễm bớt đi sự khinh nhờn trong ánh mắt. Cho dù hướng đi này có sai thì đây cũng là cách nghĩ táo bạo, cách quan sát này khó ai có được.

"Bạch tiểu thư thật không hổ danh Đệ nhất tài nữ. Có thể cho một ý kiến mới lạ như vậy"

Nàng cảm thấy nhẹ lòng hẳn. Có thể khiến Mặc Tự Khanh chịu lắng nghe chẳng phải dễ gì. Tuy chỉ là suy nghĩ riêng nhưng ông ta thực sự nghiêm túc tham khảo.



Mặc Tự Khanh là người công tư phân minh. Quả thật ông ta không đặt Bạch Tĩnh Hương vào mắt, nhưng có thể góp ý vào cuộc điều tra thì ông sẵn sàng lắng nghe.

Vậy là Mặc Tự Khanh điều động một nhóm nhỏ điều tra theo hướng đi của nàng. Cái hướng đi này rủi ro khá cao, ông ta không dám đánh cược. Mặt khác, mọi thứ vẫn như cũ, lối đi cũ. Nhưng chung quy lại, cả hai hướng đi đều không giải thích nổi do cái chết của Giang Thu Trà.

"Ta nghĩ Giang Thu Trà là người khác giết"

Bạch Tùng Thanh đột nhiên nói ra, không gian lặng đi, có chút lành lạnh.

"Ta cũng nghi ngờ như thế. Có thể là thù hằn cá nhân do thi thể có nhiều vết thương do xây xát, bị siết cổ cho đến chết rồi đem đi dìm nước để chắc chắn Giang Thu Trà đã chết"

Mặc Tự Khanh cũng gật gù theo.

"Đúng vậy, người này trong lúc bối rối chọn cách ngụy tạo hiện trường cho giống với tên lột da mặt kia. Nhưng để lại nhiều sơ hở"

Vậy là bọn họ bàn luận đôi chút rồi quyết định tách thành hai vụ khác nhau mà điều tra.

Về phía đội được phải đi điều tra theo lối của nàng đã có tin tức. Báo cáo lập tức gửi đến, duy chỉ hai mảnh giấy.

Trên ngọn núi phía tây, có một căn nhà săn nhỏ, khá cũ, xập xệ nhưng một số nơi không có bụi. Xung quanh khu vực nhà săn không có rau dại, có ít thú rừng, phát hiện mẩu xương thú nhỏ rải rác xung quanh.

Mảnh thứ 2:

Vương Nhị nhất quyết không mở cửa, liên tục cầu cứu rồi lại đuổi đi. Tóm lại vô cùng hoảng loạn. Ngoài cửa chất đầy rác, cho thấy đã không ra ngoài một thời gian. Khi xông vào, hắn hét lên kinh hãi rồi ngất lịm đi. Đầy mùi hôi thối, trong bếp toàn thức ăn mốc xanh mốc đỏ. Bếp chỉ có một con dao, không có kéo.

Hai mảnh giấy sặc mùi đáng ngờ. Bạch Tùng Thanh cầm mảnh giấy thứ nhất, bắt đầu suy luận.



"Ngọn núi phía Tây. Húc Châu làm nghề chài lưới, giao du với thương nhân là chính, tiệt nhiên thợ săn trên núi không ai thèm làm. Hơn nữa ngọn núi đó chưa ai khai hoang, người dân xung quanh chỉ kiếm củi hay hái thảo mộc dưới chân núi, chưa có ai dám tiến sâu vào"

"Căn nhà săn đó là của thợ săn đời trước, hắn rơi vực chết rất lâu rồi. Vậy người ở căn nhà săn đó có khả năng là hung thủ. Y hái rau dại và săn thú nhỏ để sống, cho nên có các mẩu xương kia"

Nàng gõ gõ ngón tay lên mảnh giấy.

"Trong này viết một số nơi không có bụi, tức là chỉ mới sống ở đây thôi. Xung quanh có dấu hiệu của người sống vậy có thể nói rằng hướng đi của ta đã đúng"

Mặc Tự Khanh từ đầu đến cuối đều nhìn chăm chăm vào nàng. Cô gái nhỏ cao hứng liên tục trình bày ý kiến riêng, tự nhiên khiến người ta hăng hái theo.

Trong đầu ông ta hiện lên dáng vẻ đáng yêu của con gái nhỏ trong nhà. Hi vọng vài năm nữa con bé sẽ trưởng thành, trở thành một thiếu nữ tự tin, vui vẻ, vô tư mà lớn lên. Khuôn mặt mọi ngày luôn lạnh lùng của ông đột nhiên dịu dàng hẳn.

"Mặc Tự Khanh, Mặc Tự Khanh"

Tiếng gọi kéo ông ra khỏi luồng kí ức đáng yêu của con gái. Nét cười hiếm hoi trên mỗi biến mất hẳn. Bạch Tùng Thanh phe phẩy chiết phiến trên tay lân la dò hỏi:

"Mặc Tự Khanh đây là nhớ nhà sao? Viết hết lên trán rồi"

"Vớ vẩn, ta đây không bao giờ để mấy thứ như vậy làm xao nhãng"

Tuy vậy hành động ông ta lại thành thật hơn. Ông thực sự sờ lên trán kiểm tra xem có thật không rồi nhận ra động tác vừa rồi thật ngu ngốc. Huynh muội nàng được phen cười lớn, Mặc Tự Khanh thì cố quát tháo bảo bọn họ ngừng cười nhưng vô ích.

Một đám ồn ào. Lúc rời đi, Mặc Tự Khanh cố ý đi sát về phía hồ nước gần đó, lén soi xuống nước xem sắc mặt bản thân, tự hỏi biểu hiện rõ đến vậy sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.