Bạch Tĩnh Hương lắc đầu.
“Đã hòa ly, hài tử yểu mệnh chết khi chỉ là một cục máu”
Nụ cười Mục Thanh Liên biến mất, nàng ta cảm thấy hình như đã động vào vảy ngược của Bạch Tĩnh Hương liền xin lỗi ríu rít. Nàng cũng không để bụng, không biết từ khi nào nhắc đến đứa con đầu lòng không khiến nàng suy sụp nữa.
Mục Thanh Liên từng bước kéo gần khoảng cách, cuối cùng tới sát nàng.
“Ta mới trở về kinh thành, mọi thứ thật kinh khủng. Không một ai thật lòng đối với ta”
Bạch Tĩnh Hương tròn xoe mắt nhìn Mục Thanh Liên. Thật kỳ lạ khi ở đây mà đối với nhau thật lòng.
“Mục tiểu thư ngây thơ thật đấy. Thật lòng ở chốn này chính là cửa tử”
Nàng ta sững người một lúc rồi nắm lấy tay nàng.
“Liệu chúng ta có thể làm bạn?”
“Tại sao? Chẳng phải ta nói thật lòng chính là cửa tử. Tiểu thư tin tưởng ta trong lần đầu gặp mặt sao?”
Mục Thanh Liên rũ mắt, hàng mi dài che đi ánh mắt trong veo của nàng ta. Không hiểu sao nàng thấy buồn.
“Trái tim ta mách bảo tiểu thư chắc chắn sẽ đối tốt với ta”
Bây giờ Bạch Tĩnh Hương chỉ nghĩ nữ tử này quá đỗi kì lạ nhưng lại không thể ghét. Có cái gì đó ở Mục Thanh Liên thôi thúc nàng đồng ý. Tự nhiên theo cách nào đó hai người dựa dẫm vào nhau vào lúc này. Hai trái tim, hai nỗi lòng cứ thế dần đồng điệu. Nàng có cảm giác Mục Thanh Liên có thể là tri kỷ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-doat/3596739/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.