“Hương Hương à, con xem qua nữ huấn nữa tắc nhiều như vậy đâu có cái lẽ hưu phu…Con nghĩ kĩ lại đi, nó chỉ là hứng thú nhất thời thôi. Đêm tân hôn mà nó còn mò tới tận đây chứng tỏ trong lòng nó vẫn có con”
Bà dùng đôi bàn tay nhăn nheo chi chít đồi mồi nắm lấy tay nàng, ánh mắt bà thành khẩn khuyên nàng lưu lại phủ Tướng quân.
“Nữ tắc nữ huấn bây giờ đã tiến bộ hơn nhiều rồi, cái lẽ hòa ly không phải ít. Nữ tử hiện nay tự tin đứng lên thể hiện thái độ phản đối phu quân nạp thiếp. Hơn nữa tình nghĩa chúng con đã cạn, xin Thái phu nhân thành toàn”
Nàng vẫn dùng vỏ bọc lê hoa đái vũ mà đối đáp khiến bà ta bất lực. Vì hắn mà nàng khó mang thai bà không thể dùng con cái để níu kéo, càng không thể dùng tiền tài hay người thân để uy hiếp. Bà biết Cơ Đình Quân không có tài quản lí giấy tờ, hắn lớn lên với binh đao võ nghệ đến cái chữ cũng lười học. Nếu mà nàng đi mất thì lấy đâu ra người quản lí hết.
“Hương Hương à, ta chỉ tin tưởng mỗi con thôi. Con đi rồi thì giấy tờ sổ sách giao cho ai? Cả Cơ Đình Quân lẫn tiện thiếp của nó đều ngu dốt không thể đảm đương. Ở lại đi Hương Hương”
Bà dùng hết mọi lí do để níu kéo nàng lại nhưng vô ích. Nàng thưa rằng đã nộp hưu thư cho Hoàng đế và đã được thông qua, chỉ cần dâng thêm giấy chia tài sản là hoàn thành thủ tục.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-doat/3596731/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.