Bạch Tĩnh Hương đắc ý nhét xấp hưu thư vào tay áo rời khỏi thư phòng. Bên ngoài tràn ngập tiếng gọi của Đoàn Tiêu Mộng, ả ôm lấy gương mặt sưng vù lên trông thật thảm thương. Ả vừa nhìn thấy nàng thì khựng người lại, trong mắt hiện lên tia phẫn uất.
"Tỷ tỷ có thấy Quân ca ca ở đâu không?"
Tố Tố đứng canh cửa xông tới đẩy Đoàn Tiêu Mộng ngã lăn ra đất. Mông đập mạnh xuống nền gạch cứng cáp, lạnh lẽo thêm động tới vết sưng trên mặt khiến ả đau đớn hét toáng lên. Nhưng làm sao đây, tình lang của ả - Cơ Đình Quân đang mềm nhũn trong thư phòng kia. Không một ai dám giúp Đoàn Tiêu Mộng, dù chỉ là ánh mắt thương xót người ta cũng không muốn trao cho ả.
"Tiện tì hỗn xược. Trước mặt phu nhân không chịu thỉnh an, to gan gọi tên thân thiết của Tướng quân"
Đoàn Tiêu Mộng sợ hãi nằm rụt người dưới đất. Ả chỉ phát ra âm thanh ú ớ vô nghĩa, giương đôi mắt đầm nước nhìn nàng.
Đúng. Đương là phu nhân Tướng quân đồng thời là dòng đích nữ Bạch gia, một nữ tử không danh không phận như ả nàng xử lí dễ như trở bàn tay. Nhưng nàng lựa chọn mặc kệ để bòn rút sạch sẽ tài nguyên của Cơ gia. Bây giờ Cơ gia không còn giá trị nữa, nàng cũng không cần nhẫn nhịn.
"A. Vui quá nhỉ? Ngươi sắp được cưới vào phủ rồi thì phải vui vẻ chứ. Chắc phải làm chính thê cơ đấy vì ta mới hưu phu mà"
Bạch Tĩnh Hương tiến sát mặt Đoàn Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-doat/3596724/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.