Bạch Tĩnh Hương đứng dậy muốn bỏ ra ngoài liền bị hắn tóm lấy cổ tay giữ lại. Hắn cố níu kéo nàng cũng như đoạn tình nghĩa kia. Nhưng nó chỉ làm nàng đau đớn.
"Tướng quân đang làm ta đau đó"
Bây giờ hắn mới buông lỏng lực tay, ánh mắt hắn trở nên hoảng loạn hơn bao giờ hết. Hắn sợ mất đi người vợ bù nhìn hoàn hảo này, sợ mất đi thế lực chống lưng Bạch gia, sợ mất đi sự uy tín của Cơ gia.
"Gọi ta là phu quân"
Hắn gằn giọng lên cơ hồ sắp bùng nổ.
"Buông ra đi. Định làm loạn ở đây sao?"
Chỉ chờ hắn thả tay ra nàng liền nhanh chóng rời đi.
Tại một góc khuất trên hành lang, ánh đèn đỏ mờ ảo yếu ớt hắt vào không gian, nhuộm cả dãy hành lang thành một màu đỏ khiến người ta khó chịu. Tại đây nàng theo lời hẹn tới gặp lão cha đáng kính.
"Cha"
"Tin đồn là sự thật sao?"
"Là sự thật, thưa cha. Nữ nhi sẽ hưu hắn"
Bộ râu ông rung lên.
"Cha, mấy năm trong phủ quản lí giấy tờ sớm đã thu thập được tài nguyên trong tay. Bây giờ ném hưu thư hắn chắc chắn sẽ lung lay"
Ông thở dài đặt tay lên vai nàng.
"Cha không mong con quay về đấu đá với mấy thế lực kia, cứ an nhàn làm phu nhân cũng không sao. Chỉ cần con có thể sống vui vẻ, yên bình đến hết đời là ta yên tâm rồi"
"Cha..."
Nàng buồn lòng. Tim như ngàn con kiến bâu lại gặm nhấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiem-doat/3596723/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.