“Cô giáo Phương, có người tìm cô kìa.” Tạp vụ đi đến chỗ Phương Huệ Tảo rồi bảo.
“Cảm ơn chị ạ.”
Cô cầm ống nghe lên, người gọi là Châu Nhã Chí.
“A Tảo, đã lâu không gặp.”
“Cậu trở về khi nào vậy?” Cô có chút hốt hoảng.
“Về được hai ngày rồi. Có rảnh để ra gặp tớ không hả?”
“Có.”
Tại sao Châu Nhã Chí bỗng dưng lại trở về Hồng Kông? Có nên nói cho Lý Trừng biết không đây? Cô rất sợ phải mất anh. Tự thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ, cô chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như lúc này.
Lúc cô đến quán cà phê mà hai người họ hẹn nhau, Châu Nhã Chí đã ngồi ở đó đợi cô.
“Cậu vẫn khỏe chứ?” Châu Nhã Chí cất tiếng hỏi.
“Tớ vẫn khỏe. Sao cậu lại trở về?”
“Thấy mệt thì về thôi. Tớ đi cũng gần được 1 năm rồi đấy. Cậu có từng gặp Lý Trừng không?”
Châu Nhã Chí hỏi câu ấy làm cô càng thêm hoảng hốt, tuy rằng cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước, song dù sao cô cũng không phải là người giỏi che giấu.
“Có.” Cô trả lời thành thực.
“Sau khi tớ đi, anh ấy đau lòng lắm phải không?”
“Ờ.” Cô gật đầu.
Châu Nhã Chí mỉm cười thở dài một cái. Có lẽ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy kiêu ngạo về điều này chăng?
“Anh ấy có khỏe không?”
“Khỏe. Khỏe lắm.”
“Cậu đã từng ngủ với anh ấy chưa?” Cô hỏi.
Đây là điều mà cô vẫn luôn muốn biết.
“Cậu nghĩ tớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-xe-dap-trong-tuyet/2476423/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.