7.
Ngày hôm sau, tôi tự mình đến khách sạn.
Đêm qua, tôi đã kể toàn bộ sự việc cho Thành Đằng nghe, đồng thời nói cho anh ấy biết rằng rất có thể hôm nay bố mẹ tôi sẽ không đến.
Thành Đằng chỉ nói một câu: “Có anh ở đây, ngày mai em cứ tới như thường lệ là được.”
Quả nhiên, trên bàn ăn, bố mẹ Thành Đằng cũng không hỏi tôi về bố mẹ tôi.
Nhưng giữa bữa ăn, bố mẹ tôi lại tự mình đến đây.
Thành Đằng không chút do dự, nhiệt tình chào hỏi bọn họ ngồi vào ăn cùng.
Thế nhưng bố mẹ tôi không cho Thành Đằng sắc mặt tốt, suốt bữa ăn đều xụ mặt ăn cơm cho xong.
Bố mẹ Thành Đằng liếc nhau, vẻ mặt so với khi nãy rõ ràng đã nghiêm túc hơn.
Cơm nước no nê.
Mẹ tôi nhìn quanh bàn ăn, sau đó nở nụ cười: “Hai đứa nhỏ đã quen nhau từ hồi cấp 3, có thể đi đến bây giờ cũng là duyên phận. Cho nên sau khi nghe tin Thành Đằng cầu hôn con gái tôi, người làm bố mẹ như chúng tôi đây rất vui mừng.”
“Chỉ là sính lễ này...”
Mẹ tôi nói đến đây liền ngừng lại, ánh mắt sáng rực nhìn về phía bố mẹ Thành Đằng.
Vẻ mặt bố mẹ Thành Đằng đầu tiên là sững sờ, sau đó ánh mắt hai người đều chuyển sự chú ý sang Thành Đằng.
Thành Đằng nắm tay tôi ở dưới khăn trải bàn, siết chặt giống như đang trấn an, sau đó khóe miệng nhếch lên:
“Thưa dì, dì cảm thấy sính lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-vong-tay-ngoc-bich-duoc-em-dau-mua-cho/3321894/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.