Biên tập: B3
Sau khi chờ Mạc Hàm ngủ say, Chu Viễn An mới chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Anh định muộn nhất là sáu giờ sẽ quay trở lại trường, thế nhưng trong lòng vẫn muốn nán lại thêm một chút nữa nên đã trì hoãn năm lần bảy lượt đến tận bây giờ.
Trong căn phòng nhỏ hẹp bí bách, mỗi mét vuông đều tràn ngập hương vị thanh xuân nóng bỏng của bọn họ, vô cùng ái muội.
Mạc Hàm ngủ rất an tĩnh, tiếng hít thở lúc nông lúc sâu. Chỉ có vào lúc này thì tính cách ương bướng và tuỳ hứng của cô mới có thể hoàn toàn thu lại, lộ ra dáng vẻ khiến cho người khác không thể không yêu thương.
Chu Viễn An lặng lẽ vén chăn lên, xoay hai chân chuẩn bị xuống giường. Mạc Hàm lại rúc vào lòng anh không muốn rời xa, mái tóc mềm mại mát lạnh phủ lên vai anh, theo chăn nệm từ từ trượt xuống.
Cô phát hiện thấy hơi ấm cơ thể ba mươi bảy độ của con người đang cách mình ngày càng xa, mí mắt liền giật giật, nắm lấy bàn tay anh.
“Đừng đi.”
“Xin lỗi em…”
Chỗ sâu nhất trong trái tim bị một câu nói mớ của cô đánh gục.
Có những lúc người con gái này vô cùng đáng trách, nhưng lại có những lúc dễ thương vô cùng.
Dường như chỉ cần một khắc dịu dàng này cũng có thể quét trôi mọi mây mờ u ám của quá khứ.
Yêu thương và đau lòng giao thoa một chỗ, khiến cho người ta không nỡ dứt bỏ, chính điều này đã chôn vùi đi chí khí của không biết bao nhiêu anh hùng hảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-o/1822354/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.