Anh Kỳ trở mình, cảm giác thân thuộc từ lâu dội về. Cậu nằm trên chiếc giường của chính mình, trong căn phòng của chính mình không thuê mướn, không ở nhờ. Cảm giác nhẹ nhàng đó làm cậu lười, nằm thêm chút nữa. Đêm qua sau khi Tùng ra về, cả nhà ngồi nhìn nhau chứ có nói được gì đâu. Nói cái gì cũng ngại, lỗi thì cũng lỗi rồi, la cũng la rồi. Cuối cùng cha cậu bảo với mẹ cậu “Thôi nghỉ ngơi sớm, mai mốt từ từ mà nói chuyện”.
Anh Kỳ nằm nán chưa muốn ngồi dậy, như mọi hôm thì giờ này cậu đã ngồi ở quán cà phê đó, thưởng thức món “điểm tâm” của mình. Nhưng hôm nay, có lẽ cậu không thể ra khỏi nhà, bữa sáng chắc chắn mẹ đã chuẩn bị, cậu không muốn mẹ không vui vì lý do vớ vẩn của cậu, vả lại Anh Kỳ nghĩ đã về đến nhà thuận lợi thôi thì một lần nữa cố gắng quên người ấy. Tự mình cậu đã không làm được nhưng giờ có cha mẹ cậu cấm cản phụ biết đâu cậu lại làm được.
“Cứ như mình vừa nhập trại cai nghiện vậy”.
Kéo chăn định làm thêm một giấc nhưng có người nóng ruột hơn… Tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên, giọng mẹ cậu nhỏ nhẹ.
– Long, dậy chưa con?
Anh Kỳ đành ngồi dậy, vươn vai một cái.
– Con dậy rồi.
– Vậy xuống nhà ăn sáng đi con, muộn rồi.
– Vâng, con xuống ngay.
Cứ như vậy, cậu nhận sự chăm sóc thái quá của mẹ và những cái nhìn cau mày âu yếm của cha, tới tối lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-di-lac-meme/2082637/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.