Anh Kỳ thức dậy, nhìn thấy em của Tùng ngồi ăn cơm một mình trong khi mình chiếm mất giường của nó. Cậu cười trừ.
– Tôi ngủ lâu quá hả? uống nhiều quá…
– Không sao. Anh Hai em mỗi lần say còn dai hơn anh. Anh ra ăn cơm luôn đi, cũng trễ lắm rồi.
Anh Kỳ còn ngại nhưng Sơn giục mãi cũng ra ngồi ăn chén cơm với Sơn. Xong cậu chào Sơn đi về.
Ra đến đầu đường nhìn qua ngó lại, ngoài đường nhộn nhịp ngược xuôi nhưng cậu cảm thấy trống trải vô cùng. Hôm qua cậu vừa làm một việc vô cùng trọng đại đó là từ bỏ mối tình điên của mình. Nhìn quanh quất các ngã đường xe qua lại, cậu giờ chẳng biết nên đi theo ngã nào. Chẳng nơi nào có thể đi, chẳng nơi nào muốn chờ cậu.
Cậu thấm thía câu hát “Em mang tội si mê nên đường yêu lạc nẻo về.” Vì anh… cậu bỏ cha mẹ, nhà cửa, bỏ cả lòng tự trọng của chính mình, bỏ rơi cả trái tim mình mặc cho nó luôn đau quay quắt vì yêu. Nếu tối hôm đó không gặp Tùng cậu không biết mình sẽ đi về đâu.
Khi Minh Hàn băng mình vào làn mưa mù mịt chạy theo Toàn Hiếu, cậu biết mình không còn cơ hội, dù cậu có đứng lại chờ anh thì cũng sẽ nghe những câu đại loại như “xin lỗi, hay bồi thường” như những gì anh đã nói.
Cậu không cần nghe xin lỗi, cậu không cần tiền của anh, vậy cậu đứng lại chờ anh để làm gì? Anh Kỳ lặng lẽ rời mái hiên nơi anh đã ấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-di-lac-meme/2082636/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.