- Ta... nàng cũng nhìn thấy ta sao? - Ý ta là ở trong mộng...
Lương Tĩnh Mặc nắm lấy tay Đắt Kỷ, nhẹ nhàng mân mê mu bàn tay cô, ngón cái chậm rãi ma sát với chiếc nhẫn.
Đắt Kỷ không quen với sự dịu dàng khác lạ này, cô lơ đãng trả lời vừa rút bàn tay mình khỏi sự ấm áp kia
- Tôi không nhìn thấy anh, nhưng tôi có thể nghe giọng nói của anh... - Ừm, có thể cảm nhận được
Lương Tĩnh Mặc còn định nói tiếp thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo là cụ Lương chống quải trưởng đi vào.
Theo thói quen của một đế vương, hắn có chút tức giận liếc về A Bân phía sau
- Tiểu Bân Tử, trẫm đã cho phép ngươi mở cửa chưa. Muốn chết!
Mặc dù chỉ là câu nói uy hiếp nhưng tần số âm thanh trầm thấp với tỉ lệ hòa hợp tạo nên khí thế uy nghiêm khiến thần kinh A Bân run rẫy. Nhưng đúng là hắn càng muốn chết vì cậu chủ gọi hắn là gì?
Tiểu Bân Tử...
Cậu chủ coi hắn là thái giám rồi hay sao...
Nên vui mừng mới phải, cái chức thái giám này phải là tâm phúc lắm mới có được đó
Đắc Kỷ đứng bên cạnh há hốc, sự việc này có điểm hệ trọng rồi đây. Nếu anhta là Lương Hòa đế, vậy cái vị Lương Tĩnh Mặc thật sự chẳng phải đã chết rồi sao, nếu để người nhà Lương Tĩnh Mặc phát hiện ra điều bất thườngsẽ cho rằng Lương Hòa đế là ma quỷ nên tiêu trừ mất
Cụ Lương sau khi quan sát cô gái đứng bên cạnh thằng cháu ông, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-bac-o-song-lac-duong-giac-mong-cua-bao-vuong/59644/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.