*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"A Bân cậu lập tức mua tất cả dụng cụ vẽ về đây cho thiếu gia" Ông cụ đăm chiêu nhìn bóng lưng của Lương Mặc Tĩnh trong lòng sóng gợn không ngừng
Đứa cháu này của ông hai mươi lăm năm qua chẳng khác nào một cái xác không hồn. Lương Tĩnh Thiên không tin chuyện ma quỷ nhưng có lúc đã nghĩ rằng phải chăng đó chỉ là một vỏ bọc da người, bên trong lại trống rỗng thiếu đi một linh hồn để hoàn chỉnh?
Mọi người đều thắc mắc tại sao Lương Tĩnh Thiên lại đặt hết tình thương lên một phế vật như Lương Tĩnh Mặc. Bởi vì ông ta chỉ có một đứa con trai là Lương Tĩnh Hàn, người này lại không thể buông đi chấp niệm với người vợ đã mất mà tiến thêm bước nữa. Còn một lí do mấu chốt chính là Lương Tĩnh Thiên nợ đứa cháu này một người mẹ.
Ông ta đối với Lương Tĩnh Mặc không phải chỉ có tình thương của máu mủ, mà ông còn nợ hắn một món nợ suốt đời này không thể trả hết
"chủ tịch, tất cả dụng cụ vẽ đã được mang đến"
Lương Tĩnh Thiên nhìn túi đồ trong tay A Bân gật đầu nói: "mau sắp xếp cho thiếu gia"
Sau khi đặt xong giá vẽ, các loại sáp chì, gôm tẩy, bút lông và màu nước được bày ra ngăn nắp. Lương Tĩnh Mặc nghiêm trang ngồi trước giá vẽ, hắn nhấc vạt tay áo chuẩn bị cầm bút nhưng lại chạm hụt vào không khí. Mày kiếm nhíu lại " trang phục này thật quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-bac-o-song-lac-duong-giac-mong-cua-bao-vuong/59641/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.