Mùi hương ngọt ngào của hoa Tử Đằng phảng phất trong gió. Lương Tĩnh Mặc ngắm nhìn những cánh hoa màu tím còn đọng sương sớm rơi rớt bên cạnh thi thể đã lạnh của mình.
Màu tím, màu của hoa Tử Đằng, loài hoa của tình yêu vĩnh cửu...
Lương Tĩnh Mặc hiện tại là một linh hồn tiêu diêu tự tại, hắn nghĩ nếu bản thân đầu thai chuyển kiếp phải chăng giống như trong truyền thuyết đi qua cầu nại hà, uống mạnh bà tuyền rồi sau đó...
Không còn sau đó nữa... hắn sẽ quên đi tất cả những hỉ nộ ái ố của tiền kiếp. Lương Tĩnh Mặc không luyến tiếc điều gì ngoại trừ giấc mộng kia, người mà hắn tâm tâm niệm niệm chờ đợi.
Hắn bỏ trống hậu vị mười bốn năm, chờ đợi nàng bước ra từ trong mộng nhưng tất cả điều chỉ là hư vô. Lương Tĩnh Mặc dốc hết tâm can tìm kiếm nàng trong biển người mênh mông. Đưa quân chinh phạt thiên hạ, tiếng ác lan xa. Nếu không phải là mộng, hắn chỉ mong nàng ở trong hàng vạn người kia vẫn biết đến một nam nhân tên là Lương Tĩnh Mặc.
Lương Tĩnh Mặc vô thức tìm đến sông Lạc Dương, có lẽ con sông này chính là nơi bắt đầu tình yêu của hắn...
Bầu trời phương đông ửng hồng, mặt nước phủ một lớp sương mờ đục tan dần theo ánh bình minh. Lương Tĩnh Mặc đưa tay chạm vào không trung, gió luồn qua thân thể vô hình của hắn. Sinh mệnh cũng tựa như sương kia tan biến theo nắng sớm. Trước khi hắc bạch vô thương xuất hiện đưa hắn đi Lương Tĩnh Mặc muốn tiếp tục chờ đợi, đợi nàng đến hết kiếp này...
Một lần mộng yêu một đời...
Chết đi sống lại trời đất định đoạt
Duyên hết, duyên bắt đầu trong sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-nhan-bac-o-song-lac-duong-giac-mong-cua-bao-vuong/59640/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.