Tình hình trận chiến đã xảy ra là không thể ngăn cản, Khương Tùy Tranh vừa bận can ngăn vừa muốn dụ mọi người ship CP, bận đến nỗi ngón tay muốn gãy luôn, lửa giận của đồng đội không thể châm ngòi, càng châm càng táo bạo, chuyển sang trang chủ trò chuyện gọi điện thoại cho Lục Trạch Xuyên, đối phương lập tức bắt máy, lúc ẩn lúc hiện còn có thể nghe được tiếng hít thở chập trùng, Khương Tùy Tranh dở khóc dở cười, biết rõ còn hỏi: “Anh Xuyên Xuyên? Anh làm sao vậy?”
Lục Trạch Xuyên cứng rắn nói: “Chạy bộ.”
Khương Tùy Tranh nói: “Đã một giờ rồi, nghỉ sớm chút đi.”
“Ừm.” Nghe được giọng của vợ, giọng điệu của Lục Trạch Xuyên đã bình ổn hơn rất nhiều, hỏi cậu: “Buổi biểu diễn chuẩn bị thế nào rồi? Ba ngày sau phải không?”
“Ừm.” Khương Tùy Tranh nói: “Em giữ vé cho Đào Thần và San San rồi á!”
Lục Trạch Xuyên hỏi: “Anh thì sao.”
“Hì hì, anh còn cần phải nói sao! Đương nhiên là vị trí tốt nhất.”
Lục Trạch Xuyên nhíu mày, đứng ở ban công hong gió, hỏi cậu: “Có căng thẳng không?”
“Căng thẳng.” Khương Tùy Tranh nói thật.
“Không phải đã chuẩn bị xong rồi sao? Cũng không phải là lần đầu tiên lên sân khấu, không có gì đâu, thả lỏng chút đi.”
Khương Tùy Tranh đáp một tiếng, nói: “Anh Xuyên Xuyên, hôm đó anh nhất định phải tới nha.”
“Đương nhiên.”
“Không thể đến muộn!”
“Anh đến sớm trước một tiếng luôn.”
“Ha ha, vậy thì sớm quá, có thể em không có thời gian chơi với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-lo-cau-vong/1912830/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.