Chương trước
Chương sau
Khi Vương Gia tới, vẫn không có ai dám đi can ngăn, nói là can ngăn chứ chỉ có mình Lục Trạch Xuyên giẫm người ta, may mà học sinh vây xem ở rất xa, có thể nhìn ra đã xảy ra tranh chấp, nhưng cụ thể ai là ai thì không biết, bên Đào Thần hành động rất nhanh, Lục Trạch Xuyên vừa lên tiếng, thì cậu ta đã lấy được tin xấu của Phó Đình, Vương Gia thở hồng hộc lôi kéo Đào Thần nói: “Anh Đào, chuyện này rốt cuộc là như thế nào vậy? Bảo, bảo anh Xuyên thả Phó Đình ra trước có được không, trước mặt công chúng, không tốt cho bất cứ ai cả.” echkidieu2029.wordpress.com

Đào Thần làm khó dễ: “Tôi cũng là nhân viên thôi, anh Xuyên nói một không nói hai, anh ấy đã lên tiếng, tôi không dám không nghe theo.” Rồi khuyên Vương Gia: “Phó Đình không phải người có tiền đồ, cậu đó, đừng hy vọng gì ở hắn ta nữa.”

Vương Gia cũng quá mệt mỏi rồi, khuyên can đủ đường đều vô dụng, Phó Đình cứ muốn đu bám Lục Trạch Xuyên, hắn thực sự là không có cách nào, nói cho cùng vẫn là bản thân vô dụng, không quản được nghệ sĩ của mình, sau mấy phút giằng co, Lục Trạch Xuyên rốt cuộc cũng nhấc chân, Phó Đình từ dưới đất bò dậy, ôm ngực ho khan hai tiếng, Vương Gia nhanh chóng chạy tới, không hỏi nguyên do trước tiên xin lỗi Lục Trạch Xuyên, Lục Trạch Xuyên hất cằm, lườm Phó Đình: “Cậu không phục à?”

Phó Đình phẫn hận không thôi, nhưng không dám nói lời nào, Vương Gia bận điều đình: “Vậy được rồi anh.”

Lục Trạch Xuyên mặc kệ Phó Đình, nói với Vương Gia: “Tôi không rảnh quan tâm các người có tâm trạng như thế nào, tốt nhất là nên phục, không phục thì con mẹ nó kìm nén cho tôi, không muốn để cả công ty các người chịu liên lụy thì lập tức ổn định lại việc này, còn có cái mối quan hệ buồn nôn này nữa, mau chóng làm sáng tỏ cho tôi, còn để tôi nhìn thấy bất kỳ thứ gì liên quan đến nó thì tôi sẽ không nhiều lời như bây giờ nữa đâu.” đọc ở wattpad coi chừng virus

Vương Gia liên tục đáp lời, Lục Trạch Xuyên đã sớm không chỉ là diễn viên nữa rồi, công ty bọn họ quá nhỏ, không có bản lĩnh làm liều với Lục Trạch Xuyên và Hằng Trình đằng sau anh, kéo Phó Đình liên tục xin lỗi rồi mới rời đi.

“Được rồi được rồi, mọi người nên làm gì thì làm đi! Buổi tối ở Bích Phúc Cư cứ thoải mái nhé, anh Xuyên khao!” Một câu của Đào Thần đã làm mọi người sống dậy, mọi người đều hiểu bên nào nặng bên nào nhẹ, coi như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Lục Trạch Xuyên giải quyết Phó Đình xong, liền khoanh tay nhìn Khương Tùy Tranh, Khương Tùy Tranh né ánh mắt anh, vừa muốn mở miệng, giọng của Lục Trạch Xuyên không hiền lành gì, hỏi: “Cậu ta lần thứ mấy tìm em rồi?”

Khương Tùy Tranh nói: “Lần, lần thứ hai…”

Lục Trạch Xuyên trừng mắt: “Tại sao không nói anh biết.”

Khương Tùy Tranh nói: “Em cũng không coi hắn ta là gì cả…”

Lục Trạch Xuyên quát: “Đã chạy tới gây xích mích tình cảm hai chúng ta rồi! Còn bảo là không có chuyện gì?!”

Khương Tùy Tranh nói: “Hắn nói mặc hắn nói, em tin anh không tin hắn ta, cứ để cho hắn ta đánh rắm.”

Lục Trạch Xuyên nhíu mày: “Em nói cái gì?”

“Em nói, cứ để hắn ta nói… Dù sao em cũng tin anh…”

“Không phải câu này, em nói cứ để cho hắn ta nói rồi gì nữa?”

“Cứ… cứ để cho hắn đánh rắm…”

Lục Trạch Xuyên tức giận nói: “Khương Tùy Tranh!”

“Dạ!”

“Em học ai nói bậy thế hả!”

Khương Tùy Tranh trừng mắt nhìn: “Học, học anh đó…”

“Em đánh…!” Lục Trạch Xuyên tức giận đi lòng vòng tại chỗ, nhắm mắt lại, dí trán cậu, nói: “Sau này bất kể là ai, còn dám đến trước mặt em kiếm chuyện, phải nói với anh đầu tiên.”

Khương Tùy lén kéo tay anh an ủi: “Không có gì đâu anh Xuyên Xuyên, em đã là người lớn rồi, biết ứng phó như thế nào mà.”

“Không được.” Lục Trạch Xuyên nhíu mày: “Anh kéo em rời khỏi nhà họ Khương, là vì muốn em thật vui vẻ, chứ không phải là để cho em chịu khó chịu khổ bị người ta chê cười.”

Cơm tối quả nhiên đến Bích Phúc Cư, tổ đạo diễn một căn phòng nhỏ, năm người của Five cộng thêm Trần Bằng một căn phòng nhỏ, Lục Trạch Xuyên không tới, buổi tối anh có chuyện, đi cùng Đào Thần.

Khương Tùy Tranh ngồi ở vị trí giữa, tiếp thu năm đôi mắt sắc bén làm lễ rửa tội, Hồ Tư Ninh lắc đầu một cái nói: “Không ngờ, thật sự không ngờ.”

Niệm Thịnh Ân lần đầu không mê chơi game trên bàn ăn, nói theo: “Không ngờ, thật sự không ngờ.”

Phương Quân Thăng cầm trong tay một cuốn sổ, cầm lên rồi lại thả xuống, không biết đang do dự cái gì, bầu không khí có chút nghiêm nghị còn hơi căng thẳng, An Thần ho nhẹ một tiếng, cố gắng khuấy động bầu không khí: “Xuyên tẩu à, bữa này cứ ăn thoải mái sao?”

Xuyên tẩu…

Khương Tùy Tranh bụm mặt, một tay đầu hàng, nói với Trần Bằng nói: “Anh Trần, chúng ta ăn cơm trước đi.”

Trần Bằng phả ra một hơi khói, híp mắt nhìn cậu: “Anh đoán hai người quen nhau, không ngờ hai người quen sâu tới như vậy.”

Khương Tùy Tranh ngượng ngùng cười cười: “Để anh Trần cười chê rồi.”

“Này có gì mà chê với không chê, ăn cơm trước, có chuyện gì nói sau.”

Trong lúc ăn cơm Trần Bằng đi một chuyến sang phòng bên cạnh, ngồi bên cạnh đạo diễn, bắt đầu ba hoa khoác lác, nói mãi không dứt, năm người đã ăn uống no nê mà Trần Bằng vẫn chưa trở lại, Khương Tùy Tranh đi đến phòng vệ sinh, rồi ra ngoài cửa hóng gió, lúc này điện thoại vang lên, là tiếng nhắc nhở tin nhắn riêng của weibo, cậu vội vàng móc ra xem, nhìn chằm chằm nội dung phía trên, vành mắt đỏ lên.

Xuyên Tranh Thịnh Thế: Lục Trạch Xuyên không có bản lĩnh, công khai cũng không có cách nào bảo vệ cho Khương Tùy Tranh chu toàn, không nói cái khác, chỉ riêng những lời nguyền rủa ác ý đã bao nhiêu rồi, càng khỏi nói những người có mục đích cố ý nhắm vào, Khương Tùy Tranh mới vừa vào giới chắc chắn rất ngốc nghếch, giới giải trí quá loạn, nào fan nào anti, Lục Trạch Xuyên chịu một mình là đủ rồi.

Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Khương Tùy Tranh… Có lẽ không sợ đâu…

Xuyên Tranh Thịnh Thế: Nhưng Lục Trạch Xuyên sợ.

“Tùy Tranh?”

Khương Tùy Tranh nghe tiếng, lau khóe mắt rồi cất điện thoại đi, nhìn thấy Phương Quân Thăng cầm sổ ghi chép đi ra, gọi một tiếng: “Đội trưởng.”

Phương Quân Thăng đối mặt với cậu vẫn còn mất tự nhiên, do do dự dự, nói: “Thời tiết tốt ha.”

Màn đêm tối thui, cũng khó cho anh ta nhìn ra thời tiết tốt, Khương Tùy Tranh cười một cái nói: “Có chuyện thì anh cứ nói đi, chúng ta không phải đồng đội sao?”

Phương Quân Thăng rất ngại ngùng: “Ừm, có chút việc tư…”

Khương Tùy Tranh nói: “Việc tư cũng được mà, chúng ta là bạn bè.”

“Ha ha.” Phương Quân Thăng thả lỏng không ít: “Vậy anh không khách khí nữa.” Nói rồi đưa sổ cho Khương Tùy Tranh: “Anh dâu, giúp em nhờ anh Xuyên kí tên đi, viết thêm mấy câu này nọ nữa, có được không?”

Khương Tùy Tranh bị một câu “anh dâu” của dọa sợ suýt xé sổ, An Thần còn nhỏ, nói lung tung cậu vẫn mặc kệ, không nghĩ tới Phương Quân Thăng cũng gọi theo như vậy, nói cả buổi, mới để hắn chịu đổi về xưng hô ban đầu, hai người đứng ở bên ngoài rỗi rãnh trò chuyện, Khương Tùy Tranh đột nhiên hỏi: “Đội trưởng, anh có biết làm sao để nổi tiếng không?”

Phương Quân Thăng nói: “Chuyện này… Nếu như anh biết, chắc đã nổi tiếng từ lâu rồi.”

Khương Tùy Tranh nói: “Cố gắng thì sao? Cố gắng thì có được không?”

Phương Quân Thăng nói: “Cố gắng là thiết yếu, nhưng nếu thiên thời địa lợi nhân hoà, có lúc dù cậu không cố gắng, đánh bậy đánh bạ cũng có thể nổi, chuyện như vậy khó mà nói được.”

Khương Tùy Tranh nói: “Nhưng không phải ai cũng có thể đánh bậy đánh bạ được, cho nên vẫn là phải cố gắng.”

“Đương nhiên, sao đột nhiên hỏi cái này?”

Khương Tùy Tranh nói: “Em muốn nổi tiếng, cũng muốn lớn mạnh hơn một chút.”

Sau khi công bố phim âm nhạc, Five nhờ ảnh hưởng của Lục Trạch Xuyên chính thức nổi tiếng, lần này thật sự không im ắng lại ngay, Trần Bằng nắm lấy cơ hội, tranh thủ không ít tài nguyên, hơn nữa năm người trong đội ở chung cũng hòa hợp, bầu không khí hài hòa, bất kể là phỏng vấn hay là show giải trí đều hút không ít fan, Khương Tùy Tranh cũng vì lịch trình dày đặc, dần dần bận rộn, Lục Trạch Xuyên cũng bận, bận hoàn toàn tiếp nhận công ty, bận lui về vị trí hậu trường, những lúc nhàn hạ liền lén lút đến thăm phim trường, rồi lén lút rời đi, Khương Tùy Tranh mỗi khi nhìn bóng lưng anh, đều tủi thân thay anh, cậu vẫn dùng tài khoản phụ nói chuyện với anh, biết được trong lòng anh rất muốn công khai, biết anh muốn nói cho mọi người biết, cậu là người yêu của anh.

“Anh Tùy Tranh! Điện thoại anh cứ kêu hoài kìa!” An Thần nằm ở trên giường ký túc xá đắp mặt nạ, qua mấy ngày nữa buổi biểu diễn của bọn họ sẽ bắt đầu, khoảng thời gian này đều ở công ty luyện tập.

“Ừ! Anh biết rồi.” Khương Tùy Tranh đánh răng xong, vội vã chạy về giường, điện thoại sắp bị tiếng nhắc nhở làm nổ máy rồi, Xuyên Tranh Thịnh Thế gửi vô số tin nhắn “Mau đến giúp đỡ” Khương Tùy Tranh nhanh chóng trả lời: Đến đây, chuyện gì thế?

Đối phương gửi sang một liên kết, mở ra vừa nhìn là chủ đề ship CP của Five, Khương Tùy Tranh coi thử, Xuyên Tranh Thịnh Thế nói năng lỗ mãng, đã bị tập thể đánh hội đồng.

“Làm ơn đi! Sao chỗ nào cũng có thím vậy! @Xuyên Tranh Thịnh Thế, ngoại trừ lúc mới debut Xuyên tổng có liên hệ với mấy cún con nhà chúng tôi, ba năm nay không có tương tác nào luôn á má!”

“Cái kiểu cưỡng ép ship CP này thật sự rất đáng ghét! Hơn nữa tự ship đi có được không!? Ship một CP ít được quan tâm thì phải ôm quyết tâm cho tới chết đó má!”

“@Xuyên Tranh Thịnh Thế, A Tranh là đội trưởng mà! Nghịch CP không thì hủy đi!”

“Xàm quá má! Đội trưởng là Hồ Tư Ninh! Tính tình như mẹ thụ và miệng pháo công! Có thể hủy chứ không nghịch CP!”

@Xuyên Tranh Thịnh Thế: Khương Tùy Tranh là của Lục Trạch Xuyên.

“Ha ha ha ha, sao hôm nay chỉ có một mình thím vậy? Cái người cùng hợp tác kia đâu rồi?”

“Thật ra tui cảm thấy hai người bọn họ đúng là quá thê thảm, ship ba năm rồi đó, mỗi lần kick war đều chỉ có hai người bọn họ.”

“Chắc thím kia từ bỏ rồi, CP lạnh không có mùa xuân!”

@Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: Tui đến đây… Này, các bạn nghe tui khuyên đi, vào fandom Xuyên Tranh, thật sự sẽ không lỗ đâu.

“Không cần biết có lỗ hay không! Hai thím đáng ghét thật đấy! Nhà ai ship CP nấy! Ảnh của nhóm cũng có thể photoshop thành đầu Lục Trạch Xuyên, nhìn không thấy khiếp sợ đến hoảng loạn hay sao?!”

“Phải đó, kỹ thuật photoshop kém như vậy! Trước khi chỉnh hình có thể học cho đàng hoàng không?!”

@Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: #Tủi_thân, tui học lâu lắm rồi á, mà là bởi vì thời gian không nhiều nên chắc học không giỏi, thím lầu trên có biết không? Có thể chỉ tui với không?

@Xuyên Tranh Thịnh Thế: Cái topic này có xóa hay không? Không xóa tôi rì pọt đó, Niệm Thịnh Ân cũng thò một chân vào à? Cái tên vịt đực đó, căn bản không xứng với Khương Tùy Tranh!

@Nhà Tôi Có Một Chú Rồng Bá Vương: @Xuyên Tranh Thịnh Thế đừng mà, đừng công kích người thân chứ….

“Đệt! Niệm Thịnh Ân qua kì vỡ giọng lâu rồi nha! Bắt nạt Tiểu Ân của tau không có fan có phải không? Thứ hai gặp! Tau lột sạch da của mày!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.