Nghe được câu trả lời của Giang Tịch, Quý Minh Châu đang mải vui vẻ nào có nghĩ đến ngay sau đó Giang Tịch cứ thế vùi mặt vào cổ cô, không nhúc nhích nữa.
Cô thử lay lay người anh, anh vẫn không cử động.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“... Anh sao thế Giang Tịch?”
Mãi một lúc lâu sau, Giang Tịch mới chậm rãi nói: “Anh không sao.”
Nếu đã không có chuyện gì rồi sao anh vẫn vùi mặt vào cổ cô không chịu dứt ra vậy!
Quý Minh Châu cảm thấy cổ mình đã mỏi nhừ rồi.
Cô nghĩ bụng chắc là Giang Tịch đã bị cô làm cho cảm động gần chết. Cô cũng không để ý quá nhiều, cứ thể để mặc anh ôm cô, sau đó đôi mắt đen láy rơi vào cổ gáy của anh.
Cần cổ thon dài, làn da trắng bóc như ngọc. Quan trọng là sờ vào rất là thích.
Nhưng sờ mãi sờ mãi, ánh mắt của cô lại rơi vào một nơi khác.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vành tai của Giang Tịch có màu sắc hoàn toàn tương phản với nước da của anh.
Lần này màu sắc còn đậm hơn lần trước cô nhìn thấy một chút.
Đỏ rực lên, có lẽ còn đỏ hơn cả màu dầu ớt Tứ Xuyên và ớt ma Ấn Độ, trông rất trực quan.
“Giang Tịch.”
“Ừ.”
“Anh biết không, sao tai anh lại đỏ bừng lên rồi nhỉ?” Quý Minh Châu nhớ tới hình ảnh cô vô tình nhìn thấy lúc trước, trong lúc nổi cơn tò mò, cô đưa tay chạm vào tai anh.
Một giây sau, cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487980/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.