Nơi ngã ba của Ngân thành, những ngọn núi xanh ngắt tắm dưới ánh nắng mặt trời ấm áp.
Buổi sáng ở tửu trang suối nước nóng, nghe được tiếng chim hót văng vẳng trong khe núi.
Nếu như đặt khung cảnh này lên phòng nào đó ở tầng một, thanh âm tuyệt diệu kia có thể mang theo tiếng khung giường lay động.
Quý Minh Châu chôn mặt vào gối đầu, mái tóc quăn dài tùy ý rối tung, bị bắt ép thừa nhận một lực đạo mạnh mẽ từ đằng sau.
Sáng sớm ánh nắng xuyên qua bức màn, vương vấn lên sống lưng tuyết trắng đến lóa mắt. Nữ nhân bị nắm lấy eo, cố gắng chạy thoát, nhưng lại bị lôi ngược trở về, thúc vào sâu hơn trước.
Giang Tịch dựa đằng sau, dán vào tai cô phun ra những hơi thở nặng nề, không biết qua bao lâu mới dừng lại.
Sau buổi sáng cổ họng của Quý Minh Châu đều khô khốc, như dòng suối nhỏ mất đi nguồn nước, chỉ còn lại những tảng đá cuội cằn cỗi.
“Giang Tịch anh cách xa em một chút đi” giọng Quý Minh Châu ồm ồm, sau khi kết thúc đã không thấy anh đâu.
Cô bộc phát tính tình, chỉ muốn nổ tung.
Giang Tịch có chút quá mức, ngày hôm qua muốn bao nhiêu cũng không đủ, sáng tinh mơ đã tóm lấy cô giằng co một lúc lâu.
“Có mệt không, muốn anh ôm em đến phòng tắm không?” Giang Tịch bỏ thứ đồ kia ném vào thùng rác.
“”
Không biết xấu hổ còn hỏi cô! Cô có mệt không, anh nhìn không thấy sao!
Cô cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487965/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.