Lần này Quý Minh Châu đi Thụy Sĩ, đích đến là một thị trấn nhỏ tên là Long Cương, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, hồ nước trong veo nhìn được thấy đáy.
Trấn nhỏ này tuy rằng không bị khai phá quá nhiều, nhưng cũng có vài nhà nghỉ được xây dựng để phục vụ du khách. Quý Minh Châu tìm phòng cũng rất nhanh, tất cả đều là do Liễu Khê giới thiệu cho cô.
Trên cơ bản một phòng, có thể ở tối đa từ hai đến ba du khách.
Cách vách phòng Quý Minh Châu, là một vị khách nam, sử dụng tiếng Trung và tiếng Anh tùy thời điểm, theo như lời anh ta tự giới thiệu, hẳn là một vị quốc tịch Mỹ gốc Hoa.
Quý Minh Châu cùng anh ta hàn huyên vài câu, sau đó liền mang theo camera ra cửa.
Lần này đến đây, cô phải suy tư mất nửa ngày, nhưng quyết định vẫn mang theo thiết bị.
Trước khi đi, chủ nhà nghỉ còn rất hòa ái săn sóc hỏi han, là một đôi vợ chồng đã luống tuổi.
Đặc biệt còn làm cho cô một bữa sáng kiểu Trung Quốc, thậm chí còn hỏi cô khi nào trở về.
“Nếu có thể, thì chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.”
“Cảm ơn, nhưng tôi cũng không biết khi nào sẽ trở về, có thể sớm hoặc rất muộn, mọi người không cần cố ý chờ tôi, cũng không cần vì tôi mà phải chuẩn bị bữa tối.”
Chủ phòng lúc này mới luyến tiếc dừng lại cuộc trò chuyện, tự đi làm việc của mình.
Trước khi đi Quý Minh Châu đưa mắt nhìn di động, màn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487949/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.