“Này………” Quý Minh Châu cúi đầu nhìn mấy cánh hoa hồng rải rác trên bàn ăn, một ít rơi trên thảm mềm mại, “Đây là phần ăn mà anh gọi?”
Giang Tịch liếc nhìn xuống bàn, “Ừ, đúng vậy.”
“Buổi tối vui vẻ? Đây là cái gì, có phải người ta tặng kèm không?” Quý Minh Châu dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào cánh hoa hồng trên bàn.
“Không rõ lắm.” Giang Tịch tự tay rót cho cô chút rượu vang đỏ, “Nhưng nếu họ tặng thì cứ nhận lấy thôi.”
Ngừng một chút, anh đẩy ly rượu vang đỏ đến trước mặt Quý Minh Châu, “Uống đi.”
Quý Minh Châu nhướng mày nhìn anh, “……… Hôm nay cứ mặc kệ cho tôi uống sao? Tổng giám đốc Giang, ngày mai tôi còn phải đến công ty làm đấy nhé.”
“Một chút, không quá chén, thì ngày mai không đến mức bò không nổi.” Giang Tịch dùng ngón trỏ chỉ vào, ý bảo Quý Minh Châu cứ tùy ý.
Quý Minh Châu nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, không rõ Giang Tịch khẩn trương như thế để làm gì.
Đây vẫn là lần đầu tiên anh chủ động liên quan đến chuyện rượu vang.
Ăn được một nửa, không khí chỉ còn lại tiếng dao nĩa va chạm, nhưng Quý Minh Châu không cảm thấy không có gì thích hợp, cũng không cảm thấy có cái gì xấu hổ.
Cô đã sớm quen thuộc, từ trước đến nay Giang Tịch không thích nói chuyện trên bàn ăn, Quý Minh Châu ngẫu nhiên có đề tài, nhưng cũng sẽ không thao thao bất tuyệt trên bàn ăn, đây là lễ nghi cơ bản nhất.
Có lẽ là trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487946/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.