Quý Minh Châu nghe xong những lời này của Giang Tịch, một lúc sau vẫn chưa tỉnh táo lại
Tình thú nhỏ nhỏ mà còn có thể dựa vào “trả” sao?
Từ từ……tất cả đều không phải là trọng điểm, ai muốn tình thú nho nhỏ với anh chứ!
Quý Minh Châu triệt để xoay người lại, “Giang Tịch, anh cố ý phải không?”
Vẻ mặt Giang Tịch tự nhiên, lại dùng cằm tùy ý gật chỉ vào điện thoại di động của cô trên mặt bàn.
Ý tứ này khá rõ ràng, ngọn nguồn tại cô.
“Trước đó dưới bàn…… Đó là bởi vì tôi không cẩn thận.” Quý Minh Châu nói nửa đường khẽ dừng một chút, sau đó hắng giọng một cái, bắt đầu giải thích cho mình.
“Anh hiểu cái gì gọi là không cẩn thận sao, chính là một người không chú ý, chân khẽ lắc lư lắc lư … không cẩn thận làm anh bị thương.” Cô tập trung tư tưởng nhìn anh một cái, ánh mắt lại rất thẳng thắn.
Cô thản nhiên, chính cô đều muốn tin tưởng mình như vậy.
Giang Tịch gật đầu, ánh mắt khẽ chếch lên, cúi đầu xuống nói thẳng, “Xem ra cái gọi là không cẩn thận của cô, vẫn rất để ý.”
Dù sao, lực độ nặng như vậy.
Quý Minh Châu chấp nhận toàn bộ, không chút nào e ngại mà còn cười rộ lên, còn hơi bóp cổ họng, “Đương nhiên ~ cậu chủ Giang thật sự hiểu tôi quá đi chứ.”
Giang Tịch ý tứ không rõ liếc nhìn cô một cái nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Quý Minh Châu đã sớm quen với Giang Tịch như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487917/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.