Quý Minh Châu giận đùng đùng xuống lầu, hùng hổ lao vào phòng mình rồi nhào thẳng xuống giường mà chẳng buồn cởi dép lê ra.
Cô nằm úp sấp xuống như muốn vùi cả mặt vào phía bên trong, khiến chăn đệm cũng bị lún sâu xuống dưới.
Vào lúc này, thứ không ngừng hiện lên lặp lại trong đầu cô – toàn là ánh mắt Giang Tịch lướt qua người cô vào ban nãy.
Ánh mắt đó hờ hững lạnh nhạt nhưng lại có vẻ ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.
Khiến người ta khó có thể không nghĩ nhiều.
Với cả, gì mà cũng được đấy?
Dù sao cũng phải là vô cùng hài lòng, hết sức hài lòng chứ.
Những cái khác không nói nhưng cô vẫn khá là tự tin với vóc dáng của mình. Nhỏ nhắn cân đối, da trắng chân dài, trước nở sau cong.
Quý Minh Châu nghiêng mặt qua, ánh mắt tự động rơi vào đầu giường.
Trong những món đồ nho nhỏ mà cô mang từ nhà họ Quý đến đây, có rất nhiều thú nhồi bông. Có cái là bên phía đối tác tặng, có cái là quà nhận được lúc sinh nhật, còn có vài cái là quà cô mua để làm kỷ niệm khi cô đi du lịch trong kỳ nghỉ hồi cô còn đi học.
Quý Minh Châu nhìn chăm chú con gà Sally được đặt trên đầu giường, cô vơ lấy rồi ra sức đấm mấy cái.
Đấm một cái –
“Anh đắc ý lắm phải không?”
Đấm hai cái –
“Cho anh phách lối này!”
Đang định đấm cú thứ ba lên khuôn mặt kia thì khuôn mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-hon-va-doa-hong/3487911/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.