Gió rít bụi ven đường thổi vào mắt Lý Mạn nhức nhối một hồi lâu, không khí oi bức giống như sợi dây buộc quanh cổ cô, càng lúc càng siết chặt hơn.
Lý Mẫn dừng lại, Bùi Giang nói: “Vừa nãy bố thấy mẹ con hóng mát trước sân, muốn qua hỏi thăm mấy câu nhưng bà ấy lại bất tỉnh, bây giờ đang làm kiểm tra ở bệnh viện, có phải mẹ con bị bệnh gì không? Dạo gần đây thịt chẳng còn bao nhiêu, thời gian này nhìn bà ấy không ổn chút nào.”
Lòng bàn tay Lý Mạn đổ mồ hôi mỏng, đôi môi khẽ mở. “Là kiểu đột ngột bất tỉnh hay là làm việc quá sức?”
“Không phải, không phải! Bác sĩ đang cấp cứu!”
Mây càng ngày càng thấp, áp chế tia sáng cuối cùng giữa cõi chết và trần gian, cả buổi tối chìm trong màn dạo đầu của những cơn mưa rào, như có một tảng đá nặng đè lên chân Lý Mạn, cả người tê dại, cơn đau dồn từ lòng bàn chân lên trán, Lý Mạn ngẩn ra một lúc.
Bùi Giang không nghe được phản hồi, nghĩ rằng đường dây điện thoại bị đứt, “Tiểu Mạn? Tiểu Mạn? Nghe thấy không?”
Hạt cát bay vào mắt, Lý Mạn mím môi hít sâu, đáp: “Bây giờ con về. Nếu bà ấy tỉnh lại, hãy nói với bà ấy là con sẽ đến ngay.”
Lý Mạn có chút hụt hẫng khi cúp điện thoại, cô đứng ở đó, một giây tiếp theo cũng không biết nên làm gì.
Đột nhiên, trong đầu cô hiện ra tất cả những thứ từ trước đến giờ, cuộc hôn nhân mà bà ấy đã thúc giục, dáng người ngày càng chậm chạp và kiệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1715012/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.