Tháng một đón tết nguyên đán, Lý Mạn đến bệnh viện gặp Ngô Xảo, họ đang chuẩn bị xuất viện, đây là lần đầu tiên Lý Mạn nhìn thấy bố Ngô Xảo, tóc bạc trắng, nói bố nhưng chẳng khác nào ông ngoại.
Chân Ngô Xảo vẫn chưa khỏi hẳn, chống nạng có thể miễn cưỡng đi lại được, mẹ Ngô thấy Lý Mạn thì kéo chồng mình qua vội vã giới thiệu, bà nhắc đi nhắc lại, nói đây là cô giáo của Xảo Xảo, cô giáo tốt, cô giáo tốt lắm.
Hai người lớn vội vàng xử lý thủ tục xuất viện và thu dọn đồ đạc, Lý Mạn sau khi bắt chuyện vài ba câu với bố mẹ cô bé thì lặng lẽ ngồi bên giường Ngô Xảo, đưa một phong bì cho cô bé.
Ngô Xảo thấy phong bì thì giật mình, từ chối không muốn nhận.
Lý Mạn nói: “Tiền không nhiều, nhưng đủ cho em mua bút và màu vẽ, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tháng chín năm sau sẽ đến thôi, hôm trước có cuộc họp, học kỳ sau cô sẽ chủ nhiệm lớp mười, có thể không dạy em được nữa, nhưng có chuyện gì em vẫn có thể tìm cô.”
Ngô Xảo vẫn từ chối, Lý Mạn nhét phong thư vào trong tay cô bé.
Ngô Xảo rất khó xử, nói: “Cô Lý, không cần thế đâu.”
“Đã nói là không bao nhiêu tiền, chúc mừng em xuất viện, sau này sống cho tốt, bố mẹ em vất vả rồi, nếu em thực sự xảy ra chuyện, bố mẹ em về già phải làm sao? Không đỗ đại học không có nghĩa sau này không có tương lại, đậu được thì là dệt hoa trên gấm. Khi còn học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1715001/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.