Chiếc giường kia không biết lắc lư bao lâu, như cơn mưa bên ngoài, không ngưng nghỉ.
Khi Lý Mạn trườn xuống khỏi người anh, chân run rẩy, Bùi Nghiệp Khôn đắp chăn cho cô, bên trong tấm chăn mò mẫm mặc lại quần áo cho cô.
“Nhấc mông lên.”
Lý Mạn giữ tay anh lại, tự mình mặc.
Bùi Nghiệp Khôn mặc đồ lót rồi áo thun vào, quay lại ôm cô vào lòng, giọng hơi nghẹt: “Lần này ngủ thật, không phá em nữa.”
Hai chân anh lại kẹp lấy Lý Mạn, cơ bắp rắn chắc đặt trên đùi cô, mang đến cảm giác an toàn trọn vẹn.
Lý Mạn vòng tay ôm eo anh, nhịp tim đập rất nhanh, sau cơn vận động dữ dội vẫn chưa lấy lại được nhịp điệu bình thường, cô nói: “Mấy giờ họ tan làm?”
“Tám chín giờ gì đó.”
“Sáng mai bảy giờ em sẽ đi.”
“Ngủ chẳng được bao nhiêu?”
Lý Mạn: “Hơi xấu hổ.”
Anh cười, lồng ngực rung lên. “Xấu hổ cái gì?”
“Anh nói xem?”
“Được rồi, sáng anh đưa em đi. Nhanh ngủ đi, bị em làm khiến mắt anh không mở ra nổi nữa rồi.” Anh hôn trán cô.
Cả người Bùi Nghiệp Khôn túa mồ hồi, sáng nay trời vừa hửng sáng anh đã tỉnh lại, mồ hôi trước ngực thấm ướt hết áo, anh chậm rãi rút cánh tay ra, xuống giường đánh răng rửa mặt, Lý Mạn ngủ say, không phát hiện.
Tất cả nhiệt lượng còn sót lại của cơn sốt cao bốc hơi theo mồ hôi, Bùi Nghiệp Khôn một tay đánh răng, tay còn lại chống trên bồn, anh vặn xương vai, cơ thể trơn tru hơn nhiều.
Buổi sáng sau một đêm mưa bão trở nên tươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1715000/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.