Chương trước
Chương sau
Hơn nửa tháng Lý Mạn không có được một ngày nghỉ ngơi, hai ngày trước khi ngủ còn nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng càng nghĩ càng thấy không hài lòng, bên ngoài trời nóng, bên trong phòng hiếm có hoạt động thú vị, cuối cùng Bùi Nghiệp Khôn nói muốn đi xem phim, gần đây chiếu một bộ phim nước ngoài phiêu lưu hành động, tiếng tăm không tồi, anh nói từ khi ra ngoài làm việc chưa bao giờ bước vào rạp chiếu phim, bao gồm cả thời gian qua lại với Chu Úy Sơ.
Lý Mạn ngẫm tới ngẫm lui rồi cũng đồng ý, ngoại trừ những lúc trường học tổ chức xem phim khi cô còn bé ra thì bản thân cô chưa từng một mình đi xem bao giờ, lên đại học mặc dù vé xem phim chỉ có hai đồng một vé nhưng cô cũng chưa từng đi xem, cô không quá yêu thích việc xem phim ngoài rạp, internet phát triển có thể dùng điện thoại xem phim, cô vẫn không có ham thích với điều đó.
Vừa giết thời gian còn có thể ngồi điều hòa, cô nghĩ thế.
Rạp chiếu phim ở trung tâm Đồng Thành mở được hai mươi mấy năm, bên cạnh có một cửa hàng KFC, tuổi đời cũng không cách nhau lắm, bởi vì hai nơi gần nhau nên đã tạo thành khu kiến trúc sôi nổi đặc sắc.
Ba giờ mười một phút chiếu phim, hai người mua vé xong thì còn cách thời gian chiếu phim khoảng vài chục phút, ánh mặt trời còn gay gắt nên chẳng có ai có tâm trạng đi dạo phố, chỗ KFC kế bên là địa điểm tốt nhất.
Cuối tuần lượng người đi lớn, nhưng không phải không có chỗ ngồi, may mà chưa đến giờ cao điểm, nếu không… e rằng cửa còn chẳng chen vào được.
Bùi Nghiệp Khôn bảo cô lên lầu hai tìm chỗ, anh đi chọn món.
Đa số đều là học sinh, ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy vài học sinh trường bọn họ, Lý Mạn nhìn lướt một vòng ở góc bên cạnh cửa sổ thì thấy bóng người quen thuộc.
Ngô Xảo mặc áo phông màu hồng đeo tai nghe viết gì đó, dường như đang giải đề thi, thỉnh thoảng đẩy gọng kính trên sống mũi, vô cùng chăm chú, nhưng nhìn qua có vẻ không được vui.
Lý Mạn ngồi xuống phía đối diện, Ngô Xảo ngừng tay một lát rồi ngẩng đầu nhìn thấy Lý Mạn thì ngây ngẩn cả người.
Lý Mạn nói: “Chỗ ngồi ở đây kín hết cả rồi, không ngại cô ngồi ở đây chứ?”
Cô bé lắc đầu, rũ mắt tiếp tục làm bài.
Tầm nhìn ở tầng hai khá tốt, có thể mang ngã tư phồn hoa này thu hết vào tầm mắt, người đi đường như nước chảy, vừa đi vừa nghỉ, không chút ngần ngại với ánh mặt trời độc hại, Lý Mạn kéo rèm cửa xuống, vài tia bóng râm che khuất vài thi của Ngô Xảo.
Lý Mạn nói: “Ánh sáng mạnh, không tốt cho mắt.”
Lý Mạn liếc nhìn bài thi cô bé đang làm, là bài số học, cô bé chỉ làm được phần để trong đề thứ tám, giấy nháp đã viết đầy chữ, một mình cô bé loay hoay không biết đáp án cuối cùng có đúng hay không, hoặc có lẽ vốn dĩ cô bé không làm được, cuốn vở ghi chép môn toàn đặt trên bàn đã bị lật dở đến nát bươm, các góc quăn hết cả lên.
Ngô Xảo làm tới làm lui vẫn tính không ra, cô bé biết Lý Mạn đang nhìn mình, càng ngày càng nôn nóng.
Bùi Nghiệp Khôn chỉ nhìn thấy Lý Mạn, đặt khay thức ăn xuống mới phát hiện chỗ này còn có một cô gái nhỏ, Ngô Xảo thấy Bùi Nghiệp Khôn lập tức nhíu mày lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc muốn rời đi.
Lý Mạn đẩy cốc kem tươi đến trước mặt cô bé, nói: “Cô có chuyện muốn nói với em, có thể cho cô chút thời gian không? Đây là bạn trai của cô, hy vọng em không bận tâm.”
Rốt cuộc vẫn ra dáng là người lớn mười bảy mười tám tuổi, câu mở đầu bắt đầu tương đối thoải mái, Ngô Xảo không lẩn trấn như lần trước, cô bé không nhận lấy cốc kem, chỉ ngồi thẩn thờ, nghe Lý Mạn hỏi.
Lý Mạn bảo Bùi Nghiệp Khôn xuống dưới mua thêm một phần, Bùi Nghiệp Khôn đi vài bước thì quay ngược lại, nói: “Em muốn ăn gì? Sư công mời.” Anh hạ cằm xuống, không giấu được vẻ tự hào.
Ngô Xảo khẽ gật đầu, nói: “Cảm ơn, không cần.”
“Đứa trẻ xấu xa, còn ngại ngùng.” Bùi Nghiệp Khôn xoay người đi xuống lầu.
Lý Mạn muốn hỏi nhiều điều, trong khoảng thời gian ngắn không biết bắt đầu từ đâu, Ngô Xảo nhìn vẫn cứ rụt rè như vậy, Lý Mạn hơi lo lắng, trước đây cô chưa từng trải qua tình huống thế này, dù sao cũng là học trò cô rất sợ sẽ nói bậy xúc phạm đến cô bé.
Ngô Xảo nói: “Rất nhanh sẽ tốt nghiệp thôi, không còn dính dáng gì.” Giọng cô bé rất nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu.
Lý Mạn nói: “Cao trung là chuyện quá khứ, còn đại học, rồi đơn vị làm việc, muốn dùng trạng thái như bây giờ giữ khư khư cả đời như vậy sao?”
Cô bé thấy hoang mang, cảm thấy Lý Mạn nói rất đúng.
Lý Mạn: “Cô muốn hỏi em một vấn đề, nhưng không biết dùng từ có đúng hay không, có thể sẽ khiến em khó chịu, nhưng hy vọng em có thể nói hết ra. Đúng thật là cô không biết rõ về em, dù sao gần cuối tháng sáu mới bắt đầu tiếp xúc với các em, cả lớp ba mươi bốn mươi bạn nhưng em là người khiến cô chú ý nhất, ban đầu cô chỉ nghĩ đơn giản là em bị áp lực tinh thần lớn, sau đó lại loáng thoáng nghe được sự tình, em có thể nói với cô, là mọi người xa lánh em, hay là chính bản thân em không muốn đón nhận?”
Ngô Xảo nói: “Em không biết… ngày đầu tiên đi huấn luyện quân sự mọi người dường như đều tìm được bạn, còn em không có… Sau đó thì giống như bây giờ… em thực sự không biết…” Giọng cô bé hơi run rẩy, viền mắt đỏ mộng, vấn đề của Lý Mạn đã nói trùng tim đen.
Theo như lời cô bé nói, cô bé thực sự không biết tại sao, tại sao lại biến thành như vậy.
Lý Mạn cắm thìa nhựa vào cốc kem, nói: “Ăn chút đi, thức ăn ngọt sẽ khiến tâm trạng em vui hơn.”
Cô bé chầm chậm ăn một miếng.
Lý Mạn nói: “Tính cách em hướng nội, cực kỳ hướng nội không phải là chuyện tốt, con người sống sao có thể không có bạn bè được, độc lập và hướng nội là hai khái niệm không giống nhau, cô hy vọng em lên đại học có thể mở lòng hơn, kết giao với vài người bạn.”
Nước mắt Ngô Xảo trong phút chốc tuôn rơi lã chã, nói nức nở: “Em không thi nổi, không thi nổi, thành tích các môn văn hóa của em không tốt, mỹ thuật tạo khối cũng không giỏi… em không thi nổi.”
Cô bé rất cố gắng, nhưng vẫn không được.
“Sao lại không thi nổi, cho dù không phải bậc chính quy, thì chuyên ngành vẫn được mà, có rất nhiều ngành nghề cho em chọn, vì dụ như hộ lý, thi đại học là vì công việc sau này, công việc là cuộc sống, cần chọn thứ thích hợp với bản thân.”
Cô bé hoảng sợ vội vàng lắc đầu phủ định, “Em nhất định phải vào bậc chính quy…”
Trên mặt bàn gỗ toàn là nước mắt của cô bé, bên cạnh có người đi ngang qua, ném sang ánh mắt khác thường, Lý Mạn đưa khăn tay cho cô bé.
“Là ý của bố mẹ em à?”
Ngô Xảo hơi cúi đầu xuống, nước mắt vẫn không thu lại được, như là có vô vàn uất ức, cô bé cuộn tròn bản thân, chỉ hận không thể tự biến mình thành một cái bóng không để ai nhìn thấy.
Lý Mạn tìm hiểu sơ qua tình hình nhà Ngô Xảo từ Trần Ngọc, Ngô Xảo là gia đình nông thôn, bố mẹ hơn bốn mươi tuổi mới có cô bé, sinh sống dựa vào việc làm nông, hy vọng con cái trở nên rực rỡ như phượng hoàng không có gì đáng trách, chỉ là khả năng bố mẹ đang giáo dục con cái chưa được đúng, chỉ chăm chăm vào kỳ vọng của mình mà không quan tâm đến áp lực của con.
Những gia đình như thế con cái của họ rất hiểu chuyện, bọn chúng biết bố mẹ cực khổ nên luôn cố gắng triệt để, nhưng có đôi khi nỗ lực không nhất định sẽ được hồi báo, giống như việc vẽ vời, thực sự nhìn bầu trời phân chia, có vài người từ vạch xuất phát đã chiến thắng rồi.
Ngô Xảo nói: “Là em quá ngốc… học thế nào cũng không tốt, bố mẹ vì chuyện em thi đậu cao trung mà rất tự hào, nhưng em của bây giờ…”
Tâm trạng tiêu cực của cô đồng thời bộc phát, che mặt khóc, nói ra hết toàn bộ. Những điều này là thứ đau nhói trong lòng cô bé, lâu ngày đè nén, bây giờ vừa chạm vào liền đâm thẳng vào con tim, vốn dĩ không thể kiềm nén lại được nữa.
Đợi cô bé khóc xong, Lý Mạn hỏi: “Vẫn còn thời gian, chưa xông lên thì ai biết được kết quả thế nào, em có đồng ý dành chút thời gian qua chỗ của cô không, mỹ thuật tạo khối hay các môn văn hóa cô đều có thể giúp em, vượt qua giai đoạn cao trung này là chuyện khó, lên đại học rồi thì phải vui vẻ hơn nhé.”
Ngô Xảo hơi do dự, “Em rất kém… em là thành phần yếu trong lớp… giáo viên đều xem thường…” Chữ “em” cuối cùng chỉ loáng thoáng nghe được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.