“Úy Sơ, cậu sao thế, sao nói vài câu với người kia mà bất an vậy, người đó là ai?” Liễu Hân mua trà sữa xong đưa cho Chu Úy Sơ, cả đoạn đoừng đi dạo tới đây hứng thú của Chu Úy Sơ không thấp đến vậy, vốn đang rất tốt. “Cảm ơn.” Chu Úy Sơ nhận lấy nhưng không uống, tròng mắt cô như đang nghĩ ngợi gì đó, chần chừ hồi lâu mới hỏi: “Liễu Hân, nếu như cậu gặp bạn gái cũ của bạn trai cậu thì cậu sẽ làm gì?” “Làm gì à? Dĩ nhiên đánh chết cô ta!” Chu Úy Sơ nói: “Đúng vậy, người bình thường chắc hẳn làm vậy đúng không.” Liễu Hân mặc dù nói khoa trương, nhưng ít ra nó tràn đầy hận ý, không phải giống như cô gái kia, không có chuyện gì cả thậm chí khiêu khích cô, nói những lời ấy, quá khác thường. Chu Úy Sơ không còn tâm trạng đi dạo phố nữa, sau khi nói tạm biệt với Liễu Hân thì vào bãi đậu lấy xe, trên đường về nhà nhận được điện thoại của Chu Quốc Xương. Chu Quốc Xương nói: “Chút nữa thì bố quên mất, hôm nay là sinh nhật con, bây giờ có rảnh không, đến chỗ bố một chuyến, có quà cho con.” Chu Úy Sơ cho xe chạy, “Không cần đâu ạ, tiền của bố bố cứ giữ lại mà dùng đi.” Một ông chú công nhân năm mươi tuổi kiếm tiền không dễ dàng, cô lại không thiếu. Chu Quốc Xương nói: “Bố biết con không thiếu thứ gì, nhưng vẫn muốn mua gì đó cho con, mấy năm qua bố nợ con nhiều.” “Bây giờ con qua đây, bố chờ con nửa tiếng.” “Vậy được, đi đường cẩn thận.” Điện thoại vừa ngắt thì số của mẹ lại nhảy ra, bà hỏi cô bao giờ mới về nhà, nói rằng mua bánh ga tô muốn chúc mừng, Chu Úy Sơ hơi bất đắc dĩ, hàng năm đều thế, thực ra cô không quá ham thích gì sinh nhật này, nhưng mẹ vẫn muốn làm tiệc, phần này trở nên náo nhiệt tinh thần hơn. Nơi làm việc của Chu Quốc Xương cô chỉ đi qua có một lần, vùng khá xa xôi, từ thành phố theo hướng vành đai phía nam rẽ vào sau đó chính là vùng nông thôn, còn lại phải đi thêm một đoạn đường, ngã ba gần đây đều đang sửa chữa, tháo dỡ nhà dân xây tiểu khu, buổi tối chỉ còn vài chiếc đèn đường vụn vặt sáng rực, hoang vu cô tịch. Trí nhớ của cô không hề tệ, mơ màng có thể thăm dò đường xá, con đường nhựa chật hẹp với hàng cây thủy sam hai bên đường cao đồ sộ, tầng lá cây nặng nề vén ánh trăng khiến nó khó xuyên thấu, đoạn đường quanh co uốn lượn tối mờ mịt, mùa hè ve kêu vang, không khỏi toát ra vẻ lạnh lẽo một thân người. Ruộng lúa ven đường, màu lúa xanh mướt ngọn cây bị gió thổi thành từng sóng lúa. Chu Úy Sơ bất giác lại nhớ lại lời Lý Mạn nói với cô ở cửa hàng quần áo, còn cả giọng điệu thần sắc nói chuyện của cô lúc ấy, cô đã phảng phất nhận ra cô ấy không tầm thường, phản ứng của cô cũng bất ngờ khó nắm bắt được. Cô nghĩ, nếu như cô gặp lại bạn gái cũ của bạn trai mình, nhất định sẽ chẳng quanh minh chính lại mà gọi người ta tới tranh giành, thậm chí còn chẳng phản ứng lại, hoặc là hùng hổ tuyên bố chủ quyền. Nhưng cô gái kia lại thản nhiên nói bên tai cô rằng: “Em vừa qua lại với anh ấy, tình cảm bền chặt không tốn sức, ngộ nhỡ phần cảm giác mới mẻ qua đi e rằng không tranh lại chị.” Cô ấy dường như đang nói rằng chị tới cướp anh ấy đi, em chẳng có vấn đề gì. Chu Úy Sơ đỡ trán, mi tâm nhíu chặt, từ câu nói đùa ngày hôm qua của Bùi Nghiệp Khôn cô có thể nhìn ra anh rất thích cô gái ấy, nhưng cô bé kia nếu như thương anh tại sao lại nói những lời như thế với cô. Cô cầm điện thoại lên nhìn chằm chằm số điện thoại của Bùi Nghiệp Khôn rồi do dự, cô xen vào việc của người khác thì nói với anh thế nào đây. Cô không biết tâm lý của mình là thế nào, trong lòng có một con ác quỷ luôn mồm nói với cô, nhanh nói với anh ấy đi, để bọn họ cãi vã rồi chia tay, như vậy mày có thể thừa nước đục thả câu, mày và anh ấy từng có tình cảm tốt như thế, nếu như không phải vì mày nhất thời bị nhu nhược hèn yếu thì có lẽ bây giờ đến con cái cũng đã có rồi, càng như vậy thì càng thêm khó chịu. Sự dịu dàng tri kỷ của anh từng thuộc về cô, trước đây cô cũng biết anh từng là kiểu người gì, nhưng sau khi ở cùng cô anh rất nghiêm túc, anh nghiêm túc với chút tình cảm này. Cô nhớ sinh nhật năm ấy, cũng là đêm thất tịch, cô ngồi trong chiếc xe này hôn anh rồi ôm anh, rõ ràng anh có phản ứng sinh lý nhưng không muốn cô. Anh nói, khi chưa kết hôn thì không thể hại người. Tinh thần cô hốt hoảng, vừa nhấc mi mắt lên thì trước mắt nhảy vụt lên, trái tim bị cả kinh, theo bản năng phanh xe lại, chiếc xe chợt xông bay ra ngoài. Chân ga vẫn chưa buông ra, đầu xe phịch một tiếng tông vào gì đó, lối đi bộ yên tĩnh vang lên một tiếng va chạm ngắn ngủi chói tai, loảng xoảng liên tục, dưới tàng cây thủy sam mơ hồ vươn ra làn khói trắng, ngọn đèn xe lóe lên đánh nhịp đều trên gốc cây khô, cỏ đuôi chó ven đường bị đè ép, cái bánh xe lăn vài vòng cuối cùng ngã xuống. Cô vội vàng phanh lại, túi khí an toàn bung ra ngoài, đầu Chu Úy Sơ đập vào tay lái, vết máu trên thái dương loang lổ. Chiếc xe đạp điện bị cô tông giống như vỡ nát ra, thân xe màu bạc nát xác phân ngũ liệt, bánh trước và bánh sau lăn trên mặt đất vẫn còn chuyển động, người trên xe không biết đang ở đâu. Con ve vẫn đang kêu vang, tiếng sau to hơn tiếng trước, con đường nhỏ trống trải hiếm thấy bóng người. * * * Lý Mạn chưa bao giờ mua đồ lót và đồ dùng cá nhân cho đàn ông, nhân viên cửa hàng nghiêm túc nhiệt tình, cô cũng không quá mất tự nhiên, nhân viên nghiêm túc giới thiệu quần lót nam, còn luôn mồm thao thao bất tuyệt, lần đầu tiên Lý Mạn biết thì ra quần lót của nam có nhiều loại như vậy, cô khẽ ừ lấy ừ để, nhân viên cửa hàng mở ra cánh cửa thế giới mới của cô. Bùi Nghiệp Khôn sờ mũi nhìn đồ ngủ của nữ ở hàng bên cạnh đi lướt qua một lượt, áp tai thấp giọng nói: “Anh thấy đổ ngủ xinh đấy, em có muốn mua một món mặc không?” Lý Mạn nhìn sang hướng ấy liếc một cái liền nhận ra tâm tư của anh, cô nói: “Anh ra ngoài đợi em.” Chỗ này bày bán từng món đồ lót, đủ loại, một người đàn ông cao lớn như anh đứng ở đây quả thực có hơi khó chịu, Bùi Nghiệp Khôn xách túi đồ trong tay cô đi ra ngoài vừa đi vừa huýt sáo. Lý Mạn chọn năm cái quần lót đùi, đều là màu nhạt, cô nói: “Hai món đồ ngủ ở tủ kính bên kia làm ơn gói lại giúp tôi. “Được ạ, xin quý khách chờ một chút.” Khi Lý Mạn đi ra khỏi cửa cô hít sâu một hơi, nghĩ thầm cũng chẳng có gì phải xấu hổ, về sau những chuyện này dù thế nào cô cũng xử lý giúp anh. Bùi Nghiệp Khôn thoáng nhìn màu tím trong góc túi biết chắc ngay là cô đã mua. Anh nói: “Muốn ăn chút gì không? Anh trai mời, dù sao đợi lát nữa cũng phải vận động chân tay.” “Không muốn ăn gì.” Lý Mạn nhét con gấu bông vào trong ngực anh, ôm quá nóng, còn trên mặt anh, phảng phất đã nở rộ hoa. * * * Vừa về đến nhà, chìa khóa Lý Mạn chưa kịp rút ra, người kia liền nắm giữ cằm cô hôn một cái, chụt một tiếng, cánh cửa vừa đóng lại đồng thời anh đặt cô lên cửa, con gấu bông trong tay Lý Mạn và túi đồ rơi đầy đất. Râu mép của anh không cạo sát, cọ xát lên cằm cô, mang đầy xúc cảm mãnh liệt của đàn ông. Nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ vừa gấp gáp, Lý Mạn cười cười, khẽ cắn môi dưới của anh, nói dịu dàng: “Trời nóng quá, tắm xong đã được không?” “Để anh hôn em một lúc đã.” Lý Mạn đẩy anh ra, “Cơn nóng trên người anh lớn quá, nhiệt quá lớn, cả người toàn là mồ hôi.” Bùi Nghiệp Khôn không nhịn được lại hôn triền miên, lúc này mới buông người ta ra mà nói: “Vậy em đi tắm trước đi.” Anh nhặt cái túi bên cạnh đưa cho cô, “Tắm xong thì mặc cho anh xem.” Lý Mạn xốc con gấu bông và đồ đạc đặt trong phòng, Bùi Nghiệp Khôn cởi áo để trần ngồi dựa trên ghế sô pha xem ti vi, quạt điện thổi lất phất, khi Lý Mạn ra khỏi phòng ngủ trong tay cầm bộ đồ ngủ, bộ quần áo màu tím nhạt mềm mại rũ xuống, Bùi Nghiệp Khôn gãi lồng ngực, ngứa ngáy khó chịu. Nếu không phải đợi người giao hoa đến thì anh nhất định vọt vào trong tắm tắm uyên ương với cô rồi. Lý Mạn tắm rất cẩn thận, có thể là vì biết sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, sở dĩ phải chú ý vệ sinh cơ thể kĩ càng, vì nghĩ đến hai lần trước anh mê thích, Lý Mạn còn tỉ mỉ rửa sạch chất lỏng ở phần thân dưới, dòng nước ấm áp và miếng bọt biển nhàn nhạt hòa cùng một chỗ, có phần ướt át khác thường. Cô cầm vòi hoa sen cúi đầu rửa nhìn yên lặng một lúc lâu cưới cùng cười bất đắc dĩ, tơ máu đỏ tươi chảy xuống theo bắp đùi. Tính thời gian cảm thấy không lâu lắm, so với tháng trước trễ hai ba ngày, sao có thể hết lần này đến lần khác nói ra miệng kinh nghiệm thế này. Lý Mạn mặc quần lót, dán băng vệ sinh lên, suy xét đến cái váy ngủ ấy rồi cuối cùng vẫn mặc vào, cái váy cổ chữ V khá sâu, chiều dài đến bắp đùi, bởi vì bằng tơ tằm, cho nên mặc lên người rất rũ và trơn lạnh. Nhân viên giao hoa đúng mười giờ gõ cửa, Bùi Nghiệp Khôn nhìn người trong phòng tắm vẫn còn bận rộn, chầm chậm mở cửa trả tiền, đóa hoa màu xanh lam kiều diễm nở rộ, bà chủ gói hoa cũng rất đẹp, nói thế nào anh cũng cảm thấy tuyệt đẹp. Lý Mạn ngẩng cổ lau nước, ra ngoài hỏi: “Vừa rồi có người gọi cửa à?” Cô bước ra liền trông thấy Bùi Nghiệp Khôn đang cầm một bó hoa giống như gà gỗ đang dòm ngó cô, trong mắt Lý Mạn hoàn toàn sáng tỏ, cô với lấy bó hoa, biết nhưng vẫn hỏi: “Tươi thật đấy, ai tặng em thế?” Sự chú ý của anh đều đặt toàn bộ vào phần thân trên của cô, hoa văn chạm rộng chạy trượt xuống phần eo mềm mại, da mượt mịn như đậu hũ non, lửa trong người anh sắp bị Lý Mạn thiêu đốt rồi mà cô còn vòng vo với anh. “Còn có thể là ai được?” “Em không biết…” Bùi Nghiệp Khôn đặt hoa sang một bên rồi ôm lấy người đẩy nằm lên ghế sô pha, thân hình to lớn của anh che kín Lý Mạn, một chân anh khuỵu trên ghế sô pha chân còn lại chống dưới mặt đất, Lý Mạn bị anh ôm đến ngạt thở, lúc nãy vừa tắm xong cơ thể xem như mát lạnh, anh vừa hôn đã bắt đầu nóng ran. “Chỉ mặc mỗi váy? Hửm?” Lý Mạn thấy hơi thở của anh gấp gáp, có phần không đành lòng, nhưng trong tình huống bây giờ thị thực sự không còn cách nào khác. Bùi Nghiệp Khôn kéo tay cô gác trên vai anh, Lý Mạn thuận thế ôm lấy cổ anh. Anh còn thô lỗ hôn lên tai cô, chóp mũi còn cạ vào tai cô vài cái, khàn giọng nói: “Muốn ở phòng khách hay phòng ngủ?” Lý Mạn nói: “Anh có nhớ tháng trước khi em và anh chạm mặt nhau không, không phải anh nói sắc mặt em không tốt ư, em nói là vì kỳ kinh nguyệt của em, anh có nhớ là…” Bùi Nghiệp Khôn vừa nghe đến ba chữ kỳ kinh nguyệt cơ thể bỗng dưng cứng đờ, câu nói kế đó không cần nói thêm anh cũng biết là gì. “Sao…” Anh không cam lòng đưa tay xuống, khi chạm đến mới hoàn toàn yên tâm. “Đến lúc nào?” Anh hỏi. Lý Mạn xoa mái tóc ngắn của anh, nói: “Vừa đến.” Bùi Nghiệp Khôn vùi đầu sâu vào cổ cô, thở một hơi sâu, có phần u oán, nói: “Cả bầu máu nóng trên người anh đều bị em tưới chẳng còn gì.” Lý Mạn khẽ cười, nói: “Thi thoảng tiết chế có thể giúp cơ thể khỏe mạnh.” “Sớm biết thì hôm qua đã làm em thêm vài lần.” Bọn họ vừa ở cùng nhau, anh vờn cô trái phải hai ba lần rồi thôi, kiềm chế, kiềm chế cái rắm. Bùi Nghiệp Khôn giận dỗi ngã nằm sang bên cạnh tránh cô. Lý Mạn tựa trên vai anh, trong ti vi chiếu phim hoạt hình, hai con gấy, cô nói: “Anh mua hoa lúc nào?” Bùi Nghiệp Khôn kéo bả vai cô qua, kiềm lòng không được mà nhéo vài lần, nói: “Khi đi mua thuốc lá. Em xem em đi, người có phẩm vị đều tặng hoa hồng xanh, người không có phẩm vị mới mang hoa hồng đỏ đi tặng.” Lý Mạn biết anh đang nói đến Hàn Phó Minh, đầu óc con người này đúng là nhỏ như hạt gạo. “Không ngờ rằng anh lại lãng mạn thế.” Bùi Nghiệp Khôn nói: “Em phải chấp nhận thôi, lần đầu tiên ông đây mua hoa cho phụ nữ.” Lý Mạn rụt người dựa hoàn toàn vào trong ngực anh. Anh mua quần áo mua hoa còn mua cả thú bông cho cô, nghe thì có vẻ không phải là chuyện gì bất thường, nhưng anh đã đặt toàn bộ suy nghĩ của mình trên người cô. Bùi Nghiệp Khôn nắm tay cô, xoa rồi giữ, rồi nâng lên hôn vài cái. Lý Mạn ngẩng đầu ôm cổ anh hôn, cô nói: “Có phải nhịn rất khó chịu không?” “Em noi1xem?” Anh híp mắt, giọng nói rất khô. Lý Mạn đối diện với anh, con ngươi nhỏ dài hơi cong lên, cô chọc vào bụng anh, Bùi Nghiệp Khôn căng cứng, chỗ này có phần mẫn cảm. Thấy cô cúi đầu, Bùi Nghiệp Khôn kéo cô, nói: “Anh vẫn chưa tắm, có mùi đấy.” Lý Mạn ngẩng đầu, nói: “Vậy anh đi tắm đi, em đợi anh.” Bùi Nghiệp Khôn nhìn miệng cô chăm chú, đỏ bừng, giống như trái anh đào, anh nói: “Thực sự muốn giúp anh làm chuyện này?” Lý Mạn nhìn sang nơi khác rồi gật đầu. “Được, đợi anh một lúc, chỉ một lúc thôi.” Bùi Nghiệp Khôn nhảy khỏi ghế sô pha, bước chân thẳng vào nhà vệ sinh. Bùi Nghiệp Khôn cởi quần tắm sạch sẽ người anh em của mình, rồi tắm táp qua loa, sợ để lại mùi khiến cô thấy ác cảm nên cố ý dùng thêm sữa tắm. Khi đi ra, chỉ quấn mỗi cái khăn tắm. Anh ngồi xuống ghế sô pha, kéo Lý Mạn qua, cởi khăn tắm, mùi hương sữa tắm ngọt ngào đập thẳng vào mặt. Bùi Nghiệp Khôn hôn cô, hôn chầm chậm. “Lại đây nào, cô giáo Lý, ăn chuối đi.” Anh nói càn rỡ. Lý Mạn liếc anh. Cô không biết, thực sự không thể nào biết nổi, chỉ làm theo ý của anh, thực ra đối với đàn ông mà nói không có gì vui vẻ, chỉ là thị giác được kích thích mà thôi. Bùi Nghiệp Khôn giữ tóc cô, vô cùng kiên nhẫn chỉ dẫn cho cô. Làm khoảng một phút Lý Mạn đã học được. “Mẹ kiếp, em muốn hút khô ông đây có phải không?” Lý Mạn véo đùi anh, Bùi Nghiệp Khôn giữ tai cô khàn giọng nói: “Biết bây giờ anh không còn cách nào khác nên em cố tình phải không?” Anh vẫn thương tiếc cô, vẫn dịu dàng xao đầu cô, Lý Mạn cam tâm tình nguyện làm chuyện này, chẳng có uất ức gì. Trăng thanh gió mát, sao sáng ngân hà, rèm cửa sổ nơi ban công rũ xuống, trong nhà có người mồm miệng giao hòa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]