Siêu thị ngay cạnh tiểu khu, là khu nhà lớn nhất trên đường phố này, bởi vì bên cạnh có một trường học và hai tiểu khu hạng sang, cho nên việc làm ăn của siêu thị tương đối tốt, lúc này thời gian còn chưa đến lúc tựu trường chính thức nên buổi chiều trong siêu thị tương đối ít người.
Buồi chiều một hai giờ ánh mặt trời tương đối độc, chiếu trên người nóng hừng hực đau rát da, cây long não bên đường đứng lặng yên, lá cây không nhúc nhích, không khí ngưng tụ dòng nhiệt oi bức, siết chặt cơ thể đến mức khó thở.
Bùi Nghiệp Khôn ôm cô dày vò một lúc rồi mới lười biếng bò dậy khỏi giường, khi xuống lầu đem cái túi đựng thú bông ném vào thùng rác, còn không quên chà đạp vài câu.
“Người đàn ông không có phẩm vị mới tặng loại này.”
Lý Mạn nói: “Anh đúng là nhỏ mọn.” Cô rất thoải mái, ngoài mặt còn thầm cố ý khích anh.
Bùi Nghiệp Khôn ôm cổ cô, lật tay phủ lên sợi dây chuyền trên cổ cô, nói: “Nhìn đi, nhìn đi, đây mới là món đồ người có phẩm vị tặng.”
Lý Mạn mím môi, cười nhạt một tiếng, nói: “Thế thì làm thế nào, em chỉ thích những con thú bông kia.”
“Thích đúng không? Được rồi, vậy tối nay xem, những thứ xấu xí kia giúp em ngủ ngon hay con gấu chó lớn này giúp em ngủ ngon.”
Lý Mạn đưa tay đặt lên thắt lưng anh, hơi dựa vào ngực anh, nói khẽ: “Đương nhiên con gấu chó lớn thoải mái rồi.”
Bùi Nghiệp Khôn cười lưu manh, bàn tay xoa lên tai cô, nói: “Cô giáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714969/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.