Có thể là do số điện thoại lạ, nên anh nhận rất lâu.
Đầu bên kia chưa nói tiếng nào, Lý Mạn đã mở miệng nói trước: “Là em.”
Trong điện thoại tiếng hít thở của anh rất thấp, chỉ nghe anh miễn cưỡng ừ một tiếng.
Lý Mạn nói: “Anh đang ở đâu?”
“Trạm xe buýt.”
“Anh đừng đi, em có chuyện muốn nói với anh.”
Bùi Nghiệp Khôn ngồi trong một cửa hàng trà sữa gần tiểu khu, cửa hàng chỉ còn một mình anh, bà chủ đang xem ti vi, con trai bà chủ đang làm bài tập, anh dựa người trên ghế, kẹp điện thoại trên bả vai, sau đó hút một ngụm trà sữa.
Anh nói: “Xe sắp đến rồi, có chuyện gì thì hôm khác nói.”
“Bây giờ em muốn gặp anh.”
Anh nghe ra sự mờ ám, chậm rãi luẩn quẩn của cô, giọng vẫn rất lạnh, nói: “Em là gì của tôi? Là em gái hay là đối tượng tình một đêm? Muốn gặp là gặp được?”
Lý Mạn nói: “Em ở cửa tiểu khu đợi anh, lúc này ra khỏi nhà em không mang điện thoại, mượn của người khác gọi, em ở đó đợi anh.”
Bùi Nghiệp Khôn chưa kịp hỏi lại cô đã cúp điện thoại, anh dùng sức hút vài hơi, vang lên tiếng động, tự lẩm bẩm: “Em muốn gặp thì ông đây sẽ đến.”
Anh đi ra khỏi cửa hàng trà sữa, cơn gió nóng táp vào mặt và không khí lạnh trong phòng tạo thành sự tương phản, cơ thể nóng rất nhanh, suy nghĩ rất lâu anh cũng không đoán được Lý Mạn muốn nói gì với anh, thế nào thì cũng không phải là câu em muốn được ở cạnh anh.
Anh nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714966/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.