Có thể là do số điện thoại lạ, nên anh nhận rất lâu. Đầu bên kia chưa nói tiếng nào, Lý Mạn đã mở miệng nói trước: “Là em.” Trong điện thoại tiếng hít thở của anh rất thấp, chỉ nghe anh miễn cưỡng ừ một tiếng. Lý Mạn nói: “Anh đang ở đâu?” “Trạm xe buýt.” “Anh đừng đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Bùi Nghiệp Khôn ngồi trong một cửa hàng trà sữa gần tiểu khu, cửa hàng chỉ còn một mình anh, bà chủ đang xem ti vi, con trai bà chủ đang làm bài tập, anh dựa người trên ghế, kẹp điện thoại trên bả vai, sau đó hút một ngụm trà sữa. Anh nói: “Xe sắp đến rồi, có chuyện gì thì hôm khác nói.” “Bây giờ em muốn gặp anh.” Anh nghe ra sự mờ ám, chậm rãi luẩn quẩn của cô, giọng vẫn rất lạnh, nói: “Em là gì của tôi? Là em gái hay là đối tượng tình một đêm? Muốn gặp là gặp được?” Lý Mạn nói: “Em ở cửa tiểu khu đợi anh, lúc này ra khỏi nhà em không mang điện thoại, mượn của người khác gọi, em ở đó đợi anh.” Bùi Nghiệp Khôn chưa kịp hỏi lại cô đã cúp điện thoại, anh dùng sức hút vài hơi, vang lên tiếng động, tự lẩm bẩm: “Em muốn gặp thì ông đây sẽ đến.” Anh đi ra khỏi cửa hàng trà sữa, cơn gió nóng táp vào mặt và không khí lạnh trong phòng tạo thành sự tương phản, cơ thể nóng rất nhanh, suy nghĩ rất lâu anh cũng không đoán được Lý Mạn muốn nói gì với anh, thế nào thì cũng không phải là câu em muốn được ở cạnh anh. Anh nghĩ, giả như cô nói như vậy, anh sẽ không đồng ý, muốn anh, đâu có dễ dàng đến thế. Đứa bé trai đang làm bài tập về nhà quay đầu hỏi: “Mẹ ơi, em gái và tình một đêm có liên quan gì ạ? Sao lại gọi là tình một đêm ạ?” Bà chủ như đuổi vịt xùy xùy hai tiếng, nói: “Con làm bài tập của con đi, sắp đi học rồi, mà không biết được bao nhiêu chữ.” Từ tiệm trà sữa đến cửa tiểu khi chỉ mất khoảng năm mươi thước, chân anh dài bước đi lại lớn, chuyện chỉ trong một phút. Lý Mạn từ trong hành lang đi ra, thấy bóng người quen thuộc dựa vào bức tường loang lỗ đang uống trà sữa, cô không ngờ anh sẽ đến nhanh như vậy, còn nghĩ phải đợi thêm một lúc nữa. Bùi Nghiệp Khôn nâng mí mắt lên, liếc cô một cái. Ánh mắt Lý Mạn giống như bầu trời đầy trăng sáng, tinh tế và dài, dịu dàng như ánh sáng trong vắt, dường như tâm trạng của cô không quá tệ, giống như một con ốc sên vừa thay nhà. Vừa nãy đáp lời anh không quan sát kỹ cô, bây giờ lại nhìn rất rõ ràng, cô mặc áo váy dài không tay chất liệu mềm mại, ánh trăng rơi trên người cô, da trắng như tuyết. “Muốn nói chuyện gì?” Lý Mạn thấy cốc trà sữa dường như sáng tỏ, anh vốn dĩ không ở trạm xe. Cô tiến lên trướng, đứng trước mặt anh, mái tóc bị thổi bay vương trên ngực anh. Lý Mạn vừa thốt lên lời thì bị cô dằn xuống lại, cô hỏi ngược lại: “Hôm nay anh và chị ấy cùng ăn cơm vui không?” Bùi Nghiệp Khôn nhìn cô vài lần, “Liên quan gì đến em?” “Chị ấy muốn nối lại tình xưa với anh?” “Đúng vậy, giá trị trường của ông đây tốt, chưa bao giờ thiếu đàn bà.” Lý Mạn ừ một tiếng rất dài, nói: “Vậy không sao rồi, anh về đi.” Bùi Nghiệp Khôn bị vài câu nói của cô cào đến nổi cả lửa lòng, gặp người muốn xoay lưng bỏ đi, anh tiến lên vài bước đứng trước mặt cô, bóng mờ cao lớn phủ trước cô. “Gọi tôi đến chính là muốn trêu chọc tôi? Lý Mạn, mẹ kiếp em…” “Em hối hận.” Ánh mắt Bùi Nghiệp Khôn đang phân tán ngay lập tức tập trung lại, đen nhánh nhìn cô, anh siết chặt cốc trà sữa trong tay, cái cốc nhựa phát ra âm thanh bị bóp méo. Lời muốn nói đã bị chặn lại, anh hỏi: “Hối hận cái gì?” Lý Mạn ngước mắt nhìn anh, gằn từng chữ: “Em hối hận tại sao mình lại bảo thủ như vậy, còn rất nhát gan, còn tự cho rằng mình đã đưa ra quyết định chính xác.” Cô nhìn thấy yết hầu anh chuyển động và con người càng trở nên thâm trầm hơn, trong con ngươi đen nhánh ấy là cái bóng ngược của cô, Lý Mạn thấy rõ mình, trong chớp nhoáng này có lẽ là dáng vẻ tốt nhất cả cuộc đời này của cô. Làm chuyện mình muốn làm, nói lời mình muốn nói, cô tự do vô biên vô tận, những chuyện đè nặng trên vai dầy đặc đều rơi xuống hết. Bùi Nghiệp Khôn lại hít vào một hơi, anh thề từ khi gặp cô đến bây giờ chưa từng khẩn trương như thế. Lý Mạn thu gom tất cả biến hóa trên gương mặt anh vào trong mắt, cô bước lên trước một bước, dính sát vào người anh, cô nói: “Em gả cho anh, anh có muốn em không?” Lồng ngực Bùi Nghiệp Khôn gồ lên rồi dần dần hạ xuống, cánh môi hơi giương lên. Anh hừ lạnh một tiếng, học lại giọng điệu ngày ấy của cô: “Vậy thì thực sự xin lỗi, tôi không muốn nhận em.” Lý Mạn biết anh đang tức giận, là cố ý, cô không giận chút nào cả, ngược lại còn thấy vui vẻ, cô biết mình khiến anh đau lòng, cô đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, nói bằng giọng đều đều: “Vậy à, không sao cả. Vậy thì chúng là làm bạn tốt trước.” Bùi Nghiệp Khôn ngẩng đầu, miệng kéo đến tận mang tai nhưng vẫn cố tình hạ giọng xuống: “Cô giáo Lý có biểu hiện thế này không tốt đâu.” Lý Mạn ôm chặt anh hơn, đáy lòng dâng lên cảm giác thực tế, cô nói: “Bởi vì là cô giáo nên mới kích thích hơn không phải sao, hôm nay vừa hay, điện thoại di động và chìa kháo em đều không mang theo ra khỏi nhà, cũng không có chỗ đi, chi bằng chúng ta đi thuê phòng.” Hai khối trước ngực cô mềm mại ép vào anh, Bùi Nghiệp Khôn cúi đầu cằm vừa vặn đặt trên đầu cô, anh ho khan vài tiếng, giả với nói nghiêm túc: “Tôi không được thích em gái mình.” Lý Mạn cười nói: “Điều đó không phải là kích thích hơn à.” Bùi Nghiệp Khôn: “Chuyện này không được.” Lý Mạn kéo dãn khoảng cách ra, nói: “Vậy… em… đi.” “Quay lại.” Anh gằn giọng. Lý Mạn nhìn anh, cười nói mềm nhũn: “Em muốn anh.” Bùi Nghiệp Khôn lập tức nhớ lại giấc mộng nhiều năm trước của anh, bây giờ mẹ kiếp đúng là hợp với thực tế. Anh giữ cốc trà sữa vòng quanh ôm lấy eo cô, anh áp người Lý Mạn vào người anh. Anh ghé đầu mình sát bên tai cô, nói: “Cô giáo Lý nói thì nói cho rõ ràng hơn, muốn tôi cái gì? Con người tôi không có học thức, nghe không hiểu.” Bên ngoài tiểu khu chính là đường lớn, người tới người lui, đa số là cô chú bên tiểu khu này, có người ra ngoài tản bộ đang trên đường về nhà, còn lại đều đang đứng đây vây quanh xem hiện trường vụ tai nạn. Lý Mạn lại rúc torng ngực anh, nghĩ rằng người khác đứng phía sau sẽ không thấy gì, huống hồ ở tiểu khu cũ nát này đèn đường không được bao nhiêu ngọn, hai người ôm chặt nhau trong đêm tối đâm vào vật nào đó cứng rắn như sắt thép. Cô nói: “Cái này, hiểu không?” Cô lại chỉ vào vị trí nơi trái tim của anh, “Còn cả nơi này nữa.” Bùi Nghiệp Khôn không kiềm nén được, cúi xuống cắn vào cổ cô một cái, “Không nhìn ra đấy, em thực sự hạ lưu.” Hai tay Lý Mạn ôm cổ mình, hô hấp ấm áp, giống như con mèo nhỏ gọi một tiếng Nghiệp Khôn. Cô nghe thấy cách đó không xa vẫn còn tiếng người huyên náo và tiếng còi xe cảnh sát, cô ôm chặt lấy anh. Anh nói: “Muốn ông đây bên em cũng được, bây giờ chúng ta nói thẳng ra trước mặt nhau. Con người tôi nghèo nàn, không có của cải gì, những năm qua tự mình tiết kiệm được mười vạn, nghĩ kỹ chưa?” “Nghĩ xong rồi.” “Đi, đi thuê phòng.” Anh ném cốc trà sữa vào thùng rác màu xanh lớn, cái ném tiện tay, nhưng rất chính xác, sau đó kéo eo túm cô vào trong lồng ngực anh rồi dẫn người đi tìm khách sạn. Anh vốn định mang cô đến khách sạn, nhưng Lý Mạn sợ họ đòi thẻ căn cước, kéo anh đi tìm một nhà nghỉ nhỏ, anh mang ví theo bên người, dùng thẻ căn cước của mình thuê một phòng. Bùi Nghiệp Khôn đóng cửa, ôm lấy người ngã xuống giường hai tay Lý Mạn đặt trước ngực anh. “Đi tắm trước đi.” “Chê anh thối?” “Có mùi mồ hôi.” Bùi Nghiệp Khôn đứng dậy khỏi người cô, vừa tháo thắt lưng vừa đi vào phòng tắm, nói lẩm bẩm: “Là mùi hương nam tính có hiểu không?” Anh tắm táp qua loa, quấn khăn tắm đi ra. Lý Mạn nằm xuống xem giờ, mở điện di động phát hiện anh không cài đặt mật khẩu. Bùi Nghiệp Khôn ngồi xuống mép giường, “Ối chà, bây giờ bắt đầu điều tra rồi?” Lý Mạn đưa điện thoại di động cho anh, “Chụp lúc nào?” Màn hình là ảnh của cô. “Lần trước.” Bùi Nghiệp Khôn cướp lấy điện thoại nhích người ném sang một bên, cả cơ thể đè lên trên, nói bổ sung: “Lúc tự sướng đã dùng.” Hai tay Lý Mạn đặt trước ngực anh, phía trên còn vương giọt nước, nước da màu lúa mạch hấp dẫn, vòng cơ ngực rắn chắc và cơ bụng khiến người ta thèm thuồng, hai tay cô đặt trên hông anh, rồi dần dần chuyển lên dọc xương sống, cô ôm lấy anh. Cô nói: “Sau này không cần nữa.” Cho dù là tự sướng, hay là nhìn ảnh cô để tự sướng. Anh tắm xong cơn kích thích nguội xuống, một tay anh ôm lấy Lý Mạn, hai người dựa vào nhau ngồi trên giường, hai chân anh vóng quang cô, ôm sát eo cô, cằm đặt trên trán cô. Lúc này nhiệt huyết của Bùi Nghiệp Khôn hơi giảm, bắt đầu tìm căn nguyên để hỏi. “Sao đột nhiên hối hận? Có phải thấy anh ở cạnh người phụ nữ khác nên ghen không?” Anh hơi đắc ý, biết ngay chiêu này sẽ có tác dụng. Ngón tay Lý Mạn lướt qua gò má anh, xóa đi vài giọt nước lành lạnh, giọng cô nói mang theo ý cười: “Có cao nhân tại thế chỉ điểm, tặng em một viên tiên đan, ăn vào nóng đầu nên đi tìm anh ngay.” Bùi Nghiệp Khôn véo cánh tay mềm mại của cô, “Cô giáo Lý của anh đúng là có học thức, còn cả tiên đan cơ đấy, phía dưới ông đây cũng có hai viên tiên đan, đảm bảo em ăn vào xuân tâm rạo rực ngay.” Lý Mạn nhớ lại cảnh tượng lần trước cô nhìn thấy, rốt cuộc vẫn là chuyện đầu tiên cô nhìn thấy người ta, bình thường cũng chẳng để ý đến những chuyện ấy, lúc này gò má không khỏi nóng lên. Cô nói: “Sao trước đây không biết miệng anh toàn nói lời hạ lưu.” Trừ những lúc nói tục trước mặt cô ra thì gần như chưa thấy anh nói những câu hạ lưu thế này. “Trước đó trong mắt em anh là anh trai mà nói những lời hạ lưu ấy à, những lời như thế chỉ có thể nói trước mặt người phụ nữ của mình.” Anh xoay người hôn cô. Lý Mạn ôm cổ anh, lỗ tai như bị ù đi, trừ tiếng thở dốc của anh ra thì không nghe được âm thanh nào khác, mở mắt nhìn trần nhà cũng cảm thấy trời đất quay cuồng, lần này và lần trước không giống nhau, hai người họ cũng rất im lặng, đã xác định rõ ràng với nhau. Nếu như nói lần trước anh là dã thú cuồng mãnh, thì lần này như thân sĩ vương tử, anh không vội chút nào, chầm chậm vuốt ve, tỉ mỉ thưởng thức từng chút một. Khi chiến dịch kết thúc, hai người cùng thở hồng hộc. Anh chỉ cần cô một lần, là vô cùng thỏa mãn một lần. Bùi Nghiệp Khôn ôm cô, vừa thở hổn hển vừa nói: “Mẹ kiếp đúng là thú vị.” Lý Mạn kéo chăn cùng đắp cho hai người, cô không mệt mỏi như lần trước, tinh thần cũng xem như phấn chấn, nhà nghỉ nhỏ có tổng cộng hai lầu, khung cửa sổ cao, còn có cả cửa chống trộm, rèm cửa sổ màu đỏ hoa hòe đã cũ chỉ kéo một nửa, ánh trăng lọt qua khung cửa chiếc giường màu trắng in bóng khung cửa chống trộm và lan can. Khi làm phải tắt đèn, cô yêu cầu, cho nên lúc này bên trong căn phòng ánh trăng chiếu rọi cực kỳ sáng ngời. Lý Mạn vòng quanh thắt lưng anh, cả cơ thể trốn trong lòng anh, bắp đùi Bùi Nghiệp Khôn kẹp lại, đem hai chân cô đè dưới chân mình, lớp lông chân sần sùi chà xát vào da cô, xúc cảm thô ráp. Anh hôn trán cô, giống như hôn một món bảo bối. Cảm xúc mạnh mẽ rút đi, đêm nay yên tĩnh mát lạnh, phụ nữ vào ban đêm càng dễ nhạy cảm, cũng dễ dàng thổ lộ tiếng lòng. Lý Mạn nói: “Thật ra hơn nửa tháng qua em thực sự không hề vui, em cứ nghĩ rằng mình làm chuyện đúng, nhưng vừa nghĩ đến anh… Từ bé đến lớn mẹ luôn nói với em mẹ hy vọng em sẽ trờ thành người như thế nào, em cũng bất giác cảm thấy em phải sống như người mà mẹ mong đợi, không khiến cho bà lo lắng hay thất vọng, đến bây giờ chưa ai nói với em, Lý Mạn, cô muốn làm gì thì làm cái đó, đừng để ý nhiều như thế. hôm nay, em gặp được một người tốt.” Bùi Nghiệp Khôn nói: “Vậy thì anh phải đi cảm ơn người này cho đàng hoàng, để anh được ôm người phụ nữ thuộc về anh.” Lý Mạn nói: “Nghiệp Khôn, nếu em đã đưa ra quyết định này, sau này bất kể thế nào cũng không thay đổi, bất kể có thế nào.” “Anh biết mẹ em chắc chắn có thành kiến với anh, nhưng anh không muốn vì thế mà chia tay với em, anh còn trẻ còn có thể cố gắng thêm chút nữa, em yên tâm, chỉ cần em chịu theo anh, không nói cho em được cuộc sống tốt bao nhiêu, nhưng anh có thể cho em một mái nhà, một mái nhà cực kỳ ấm áp.” Anh đến sát cô, nói trầm thấp: “Anh đã nghĩ xong cách cưng chiều em rồi.” Lý Mạn ừ một tiếng. Bùi Nghiệp Khôn còn nói thêm: “Em đi theo anh, em muốn làm gì thì làm đó, anh ủng hộ em tất cả.” Lý Mạn cười, “Em không có việc đặc biệt gì cần làm, giáo viên vẫn luôn là nguyện vọng của em, bây giờ đã hoàn hảo lắm rồi.” Anh cười như được mùa, “Đúng vậy, anh và em vừa vặn, độ sâu, chiều dài, phù hợp hoàn mĩ.” Lý Mạn: “…” Vuốt ve an ủi một lúc, anh vỗ vai cô tỏ ý rời đi, Bùi Nghiệp Khôn nhổm dậy tựa vào đầu giường, mở đèn, theo thói quen lấy thuốc ra hút. Lý Mạn đứng dậy đi rửa mặt chỉ tóc, nhìn cái bóng ngược trên lớp kính cửa sổ, Bùi Nghiệp Khôn gẩy tàn thuốc thỏa mãn cười một tiếng, nheo mắt ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ. Nhiều năm như thế, cuối cũng cũng đến được bước này, vẫn là hai còn người cùng nhịp đập ấy. Ngẫm nghĩ một hồi, anh bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, cô gái này bắt đầu thích anh từ bao giờ, không thể là từ lần trước sau khi gặp lại. Anh tắt thuốc, bước ba bước vào phòng tắm. Lý Mạn không dè dặt, cô vẫy anh qua, cẩn thận lấy xà phòng muốn giúp anh tắm, nhưng bị Bùi Nghiệp Khôn ngăn lại, đặt áp vào lớp gạch sứ trên tường phòng tắm. “Anh vẫn muốn?” Bùi Nghiệp Khôn nhếch môi cười, hôn cô một cái, hỏi dịu dàng: “Anh muốn biết, em gái ngoan của mình thích anh từ bao giờ? Trả lời khiến anh hài lòng thì thưởng cho em một lần.” Tay Lý Mạn giữ vòi hoa sen, miệng phun hướng dưới xuống, nước chảy dọc xuống, nguồn sáng ấm áp từ ngọn đèn chân không chiếu nghiêng, gương mặt anh kiên nghị rắn chắc, đôi mắt đen nhánh chăm chăm nhìn cô. Cô nói: “Vào mồng một.” Cô nhớ rất rõ ràng. Bùi Nghiệp Khôn tính nhẩm, đó thực sự là từ rất sớm trước kia, cho đến bây giờ cũng khoảng mười năm, một đời có bao nhiêu cái mười năm, anh nhịn vài năm cực khổ như vậy, thực ra không phải anh, cô còn cực khổ hơn anh, ngẫm nghĩ từ trước, anh thực sự không phát hiện chút nào, nhưng tưởng tượng ra được, cô giỏi che giấu đến thế nào. Anh véo gò má cô, “Chúng ta vẫn cố ý tình chàng ý thiếp.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]