Bởi vì phải xử lý miệng vết thương, Bùi Nghiệp Khôn cởi hẳn áo ra, anh để trần nửa thân trên, ngày thường dầm mưa dãi nắng nên nước da tương đối đen, hai bờ vai rộng rũ xuống hai cánh tay bắp thịt rắn chắc cuồn cuộn, hông gọn đường cong cơ bắp rõ ràng đầy cuốn hút, lẫn trong đám người chen chúc vẫn rất nổi bật.
Lý Mạn thu tầm nhìn lại, đi đến cạnh Trần Ngọc.
Trần Ngọc nói: "Hay là em về trước đi, cô ở đây đợi."
"Không sao đâu ạ, em đồng ý với phụ huynh sẽ ở đây đợi bọn nhóc."
"Ngồi một lát đi, không biết bao lâu mới cứu người ra được. Cô đi hỏi tình hình xem thế nào."
Đêm càng lúc càng sâu, nhiệt độ cũng thấp dần, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi quả thật quá lạnh.
Hai tay Lý Mạn vòng quanh người xoa vài cái.
Trao đổi vài câu đơn giản với đội trưởng đội cứu hỏa, Bùi Nghiệp Khôn mới yên tâm, chuyện sụp đổ vừa rồi không xem là quá nghiêm trọng, chỉ cần dọn dẹp đất đá và bùn lầy là có thể tiến hành tiếp tục.
Châu Kim: "Bây giờ có thể đi cùng xe cứu thương không?"
Răng trên răng dưới Bùi Nghiệp Khôn dính vào nhau, hỏi: "Lão Triệu liên lạc được chưa?"
Châu Kim không nói tiếng nào.
Bùi Nghiệp Khôn đạp thẳng cái ghế bên cạnh ngã xuống, "Mẹ kiếp, đúng là lắm chuyện!"
Anh giữ mái tóc ngắn cũn, nổi điên như con thú hoang.
Sống lưng Lý Mạn cứng đờ, nghe rõ ràng.
Bùi Nghiệp Khôn chống nạnh một bên đi về phía cái bàn vuông nhỏ, hỏi Châu Kim điếu thuốc, rồi rít
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-coi-trang/1714943/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.