Nói đến đây, mẫu thân thoáng ngẩn ngơ: "Đây là lần cuối cùng ta gọi chàng là phu quân, dù sao ta cũng đã cùng lang trung bái đường, lạy qua tổ tiên.”
"Ta đã g.i.ế.c quá nhiều người, chẳng còn đường quay lại nữa.”
"Tội nghiệt của ta, đến cả Phật tổ cũng chẳng nỡ nhìn.”
"Nếu ta phải xuống mười tám tầng địa ngục, sau này, chàng hãy thay ta đi cùng Như Quân, có được không?"
Đôi mắt phụ thân lập tức đỏ hoe.
"Là ta vô dụng.”
"Là ta bất tài, không xứng làm phu quân của nàng, cũng không đáng làm phụ thân của Như Quân."
Hòa ly với Dung nương, tái giá cùng thứ nữ của Huyện thừa, người đời ai cũng nói ông bạc tình, lòng lang dạ sói, không bằng cầm thú.
Nhưng chỉ ông mới biết, ông yêu thương thê tử, yêu thương con gái nhỏ biết bao.
Con gái nhỏ là đứa con do thê tử ông mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, là đứa con ruột của ông.
Ai mà không yêu con chứ, ai mà chẳng thương con?
"Dung nương, đừng khóc. Chúng ta… cùng nhau xuống dưới bầu bạn với Như Quân.”
"Lại có gió rồi.”
"Như Quân rất sợ lạnh, không biết dưới đó con bé có sống tốt không, có bị bọn tiểu quỷ bắt nạt hay không."
Phụ thân thở dài: "Đúng vậy, Quân nhi sợ lạnh, nếu lạnh thì làm sao đây?"
Mẫu thân nức nở, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
…
Phụ mẫu đã già, cũng không còn hay cười như trước nữa.
Họ nói chuyện với nhau thật lâu, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chiec-banh-dao/3744171/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.