🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Nói đến đây, mẫu thân thoáng ngẩn ngơ: "Đây là lần cuối cùng ta gọi chàng là phu quân, dù sao ta cũng đã cùng lang trung bái đường, lạy qua tổ tiên.”

"Ta đã g.i.ế.c quá nhiều người, chẳng còn đường quay lại nữa.”

"Tội nghiệt của ta, đến cả Phật tổ cũng chẳng nỡ nhìn.”

"Nếu ta phải xuống mười tám tầng địa ngục, sau này, chàng hãy thay ta đi cùng Như Quân, có được không?"

Đôi mắt phụ thân lập tức đỏ hoe.

"Là ta vô dụng.”

"Là ta bất tài, không xứng làm phu quân của nàng, cũng không đáng làm phụ thân của Như Quân."

Hòa ly với Dung nương, tái giá cùng thứ nữ của Huyện thừa, người đời ai cũng nói ông bạc tình, lòng lang dạ sói, không bằng cầm thú.

Nhưng chỉ ông mới biết, ông yêu thương thê tử, yêu thương con gái nhỏ biết bao.

Con gái nhỏ là đứa con do thê tử ông mang nặng đẻ đau mười tháng sinh ra, là đứa con ruột của ông.

Ai mà không yêu con chứ, ai mà chẳng thương con?

"Dung nương, đừng khóc. Chúng ta… cùng nhau xuống dưới bầu bạn với Như Quân.”

"Lại có gió rồi.”

"Như Quân rất sợ lạnh, không biết dưới đó con bé có sống tốt không, có bị bọn tiểu quỷ bắt nạt hay không."

Phụ thân thở dài: "Đúng vậy, Quân nhi sợ lạnh, nếu lạnh thì làm sao đây?"

Mẫu thân nức nở, nước mắt không ngừng tuôn rơi.



Phụ mẫu đã già, cũng không còn hay cười như trước nữa.

Họ nói chuyện với nhau thật lâu, thật lâu, nhưng chẳng nở lấy một nụ cười.

Ta muốn cầu xin họ đừng yêu thương ta nữa.

Nếu ta vẫn còn là một đứa trẻ, chắc chắn sẽ giãy giụa, lăn lộn, làm mình làm mẩy, khóc đến không thở nổi.



Bất kể ta nói gì, muốn gì, phụ mẫu đều sẽ mỉm cười đáp lại.

Nhưng ta không còn là con của họ nữa.

Ta đã trở thành một hồn ma mờ mịt hư vô, họ không thể nghe thấy, không thể nhìn thấy, càng không thể ôm lấy ta hay lau nước mắt cho ta.

Phụ thân, mẫu thân.

Con không cần hai người yêu thương con nữa.

Không cần nữa.

Con chỉ muốn… hai người sống tốt.

Sống thật tốt.

Phụ mẫu không thể nghe thấy lời ta nói.

Tháng Sáu năm Đại Viêm, Thái tử dẫn binh tiến vào hoàng cung, cả cung đình chấn động, tiếng hô vang khắp nơi: "Thái tử g.i.ế.c cha, trời đất khó dung!"

Hoàng đế bệnh nặng phun ra một ngụm máu, yếu ớt thở: "Nghịch tử! Nghịch tử!"

Từ Quý phi cầm tay Hoàng đế, từng muỗng thuốc chậm rãi đưa vào miệng ông:

"Hoàng thượng, đừng giận.”

"Phụ thân thần thiếp sẽ thay người bảo vệ giang sơn Đại Viêm này."

Đôi mắt đục ngầu của Hoàng đế bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Ngươi, ngươi…”

"Hoàng hậu đâu!"

"Hoàng hậu đã treo cổ tự vẫn."

Hoàng đế trừng mắt nhìn bát thuốc: "Có độc! Ngươi muốn hại trẫm!"

Từ Quý phi cười nhạt: "Không có độc, nhưng Hoàng thượng đã vô phương cứu chữa, chỉ có thể sống lay lắt mà thôi."

"Nhưng Hoàng thượng dù sao cũng là phu quân của thần thiếp, thần thiếp sẽ sai người chăm sóc chu đáo.”

"Thần thiếp chỉ muốn Hoàng thượng sống thật tốt, để truyền ngôi cho hoàng nhi trong bụng thần thiếp."

Trước khi rời đi, Từ Quý phi chỉ vào mẫu thân: "Từ giờ, ngươi ở lại hầu hạ Hoàng thượng."



Nàng muốn giam cầm Hoàng đế, đồng thời nhốt cả mẫu thân.

Mẫu thân quỳ xuống: "Nô tỳ cầu còn không được."

Điện trở nên trống trải, mùi long diên hương lặng lẽ lan tỏa.

Hoàng đế nằm trên long sàng nhìn mẫu thân, ông thở rất khó khăn, nói: "Cứu… cứu trẫm, sau này ngươi sẽ là công thần hộ quốc…"

Mẫu thân quỳ xuống, nhẹ nhàng đắp chăn cho Hoàng đế.

"Hoàng thượng, nô tỳ không cứu được ngài."

Hoàng đế nắm c.h.ặ.t t.a.y bà: "Trẫm… trẫm phong ngươi làm Hoàng hậu, cho ngươi địa vị trên vạn người…"

Mẫu thân chậm rãi đẩy tay ông ra, mỉm cười nói:

"Hoàng thượng, nô tỳ muốn nhìn ngài chết.”

"Bởi vì, tất cả những điều này là tự ngài chuốc lấy."

Đôi mắt Hoàng đế mở to trong kinh ngạc.

"Người đời thường nói, nuông chiều con quá mức là hại con, ruộng tốt cũng có thể thu hoạch kém.”

"Dạy con mà không nghiêm, chẳng khác nào hại con. Là bậc đế vương, nhưng không biết dạy dỗ hậu duệ, ngài thật không xứng làm một minh quân."

"Ngày đó, nô tỳ đã tự tay g.i.ế.c con của Thái tử. Nếu sau này nô tỳ bị Thái tử giết, thì coi như ân oán giữa chúng ta được giải quyết."

"Nhưng Hoàng hậu đến, bà tha cho nô tỳ, nhưng chỉ vì sợ bị triều thần dâng sớ buộc tội."

Thật nực cười, đúng là một trò cười lớn!

Không thương dân, không yêu dân, chỉ lo lắng triều thần buộc tội.

Mẫu thân khẽ cười: "Các người là phụ mẫu của hắn, hôm nay hãy cùng hắn xuống hoàng tuyền, tạ lỗi với con của ta."

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng hô lớn của Từ Tướng quân:

"Thái tử tạo phản! Các tướng sĩ Đại Viêm, theo ta bảo vệ Hoàng thượng, giữ gìn giang sơn Đại Viêm!”

"Các huynh đệ, xông lên!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.