🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Thêm một kẻ nữa muốn lợi dụng mẫu thân.

Ta lặng lẽ theo mẫu thân trở về phủ Thái tử. Bà khép cửa nghỉ ngơi, còn ta chán chường bước lên chiếc lồng đèn.

Gió nổi lên.

Lồng đèn lay động, ta cũng lay động, ánh mắt dõi theo khắp nơi.

Thái tử được đám người vây quanh bước vào thư phòng.

Và kẻ khúm núm đứng bên cạnh Thái tử, lại chính là… chính là phụ thân ta!

Ta ngơ ngác không nói nên lời.

"Điện hạ, Từ gia đã điều tra được sự việc, nếu tin này đến tai bệ hạ thì..."

Thái tử cắt lời: "Vậy thì giết!

"Tất cả những kẻ liên quan, g.i.ế.c sạch cho ta!"

"Điện hạ, người không thể g.i.ế.c hết được." Đó là giọng của phụ thân ta.

"Đồ ăn hại!"

Thái tử nổi trận lôi đình, đập mạnh một chiếc cốc xuống đất: "Không g.i.ế.c thì phải làm gì? Đợi chúng điều tra đến tận phủ Thái tử sao?"

Phụ thân kiên nhẫn: "Điện hạ, g.i.ế.c người lúc này không phải cách, điều cần làm là 'vá chuồng khi cừu đã mất'."

"Vá chuồng?"

Thái tử cười khẩy: "Nghe dễ nhỉ, vậy lương thực từ đâu, tiền bạc từ đâu ra?"

Phụ thân nhìn Thái tử, giọng nói đầy vẻ lấy lòng: "Hoàng hậu nương nương và nhà ngoại của người..."

"Không được!”

"Nếu mẫu hậu biết ta tham ô ngân lượng và lương thảo, chắc chắn sẽ không tha cho ta..."

Phụ thân vẫn bình tĩnh: "Hoàng hậu dù trách phạt Điện hạ, nhưng bà ấy cũng là một người mẹ, lòng yêu con sẽ vượt qua tất cả.”

"Cuối thu sắp đến, nếu Điện hạ đích thân dâng roi nhận tội, chắc chắn Hoàng hậu sẽ đau lòng mà tha thứ.”

"Điện hạ, đừng do dự nữa, chỉ còn cách này mới có thể tránh lửa cháy lan đến thân mình."



Thì ra, phụ thân đã trở thành mưu sĩ của Thái tử.

Ta suýt nữa quên mất rằng, người ta thường nói phụ thân xuất thân nghèo khó, nhưng từng nổi danh từ sớm.

Bảy tuổi đã giỏi văn, mười ba tuổi đỗ Tú tài.

Nhưng đời người biến đổi khó lường, năm mười lăm tuổi, công danh của phụ thân bị người nhà mẹ đẻ của Thái tử phi cướp mất.

Phụ thân để minh oan cho mình, đã đập đầu vào cột ở nha môn.

Đám sai nha không thèm kiểm tra xem ông còn thở hay không, cứ thế kéo t.h.i t.h.ể ông đến bãi tha ma.

Nếu không phải mẫu thân cứu, phụ thân chắc đã không còn mạng.

Sau đó, phụ thân thề sẽ tránh xa quan trường và danh lợi suốt đời.

Ông cùng mẫu thân buôn bán, mở một quán rượu nhỏ, nuôi một con ch.ó vàng buộc dưới gốc liễu trong sân.

Xuân qua thu đến, con ch.ó lớn lên và ta cũng xuất hiện.

Nhưng chẳng bao lâu, ta đã rời khỏi thế gian.

Đây là năm thứ tư kể từ khi ta chết.

Mẫu thân đã trở thành y sư trong phủ Thái tử, còn phụ thân lại là mưu sĩ dưới trướng Thái tử.

Khoảnh khắc phụ thân nhìn thấy mẫu thân, ông kinh hãi đến mức làm đổ cả chén trà.

Ông quỳ xuống, lớn tiếng kêu: "Điện hạ, chính nữ nhân này đã hại c.h.ế.t con của thần, ả là một kẻ lang băm!"

Thái tử thờ ơ phất tay: "Mưu sĩ chớ xem thường vị y sư này, đây chính là Tống Tử Nương Nương mà ai ai cũng ngợi khen."

"Nhưng mà..."

"Mưu sĩ, hôm nay cô đang vui, đừng làm mất hứng.”

"Một đứa con vô dụng, c.h.ế.t thì c.h.ế.t thôi.

"Sau này ngươi theo cô, sẽ có vô số đứa con khác."





Gió thu nổi lên, lá vàng bay đầy trời.

Dọc hành lang dài, dưới hồ, những con cá chép đỏ khẽ quẫy đuôi.

Phụ thân và mẫu thân đứng đối diện nhau, ánh mắt bình thản.

Mẫu thân lên tiếng trước, bà cung kính hành lễ: "Tham kiến mưu sĩ Chu đại nhân."

Phụ thân cũng đáp lễ: "Tham kiến Từ y sư."

Cảnh còn, người khác, nhưng chẳng có gì để nói thêm.

Mẫu thân bước đi, phụ thân cũng tiến bước.

Khi vai họ lướt qua nhau, phụ thân bất ngờ gọi lại: "Dung nương, nàng nên quay về đi."

"Ta không thể quay về được nữa."

Mẫu thân nhìn về phía trước, giọng nói bình tĩnh: "Chàng và ta, mỗi người đi một con đường, mong hãy tự bảo trọng."

Phụ thân nhắm mắt lại, nơi cổ họng như nghẹn điều gì đó.

Cuối cùng, ông chẳng nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ bước đi.

Cảnh tượng này như bước ra từ một câu chuyện cổ tích: “Một lần từ biệt, hai bên buông tay, mỗi người tìm lấy niềm vui riêng.”

Nhưng ta vẫn thích phụ thân và mẫu thân ngày xưa hơn.

Ta chẳng thể hiểu được nét mặt của họ bây giờ.

Xa lạ, quá xa lạ.

Phụ thân, mẫu thân, tim hài nhi đau, đau đến thắt lại.

Nhưng là quỷ… sao lại còn trái tim?

Đêm buông xuống, ta trôi nổi dưới màn trời đêm.

Phủ Thái tử rộng lớn chìm trong khung cảnh ca múa tưng bừng.

Thái tử tiêu tiền như nước, vừa cười vừa uống rượu. Thái tử phi vuốt ve bụng bầu, cũng cười đầy hạnh phúc.

Ai ai cũng cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.