Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11
Chương sau
Có lẽ là do Diêm Vương gia thấy cái c.h.ế.t của ta quá thê thảm, oan khuất chất chồng, nên suốt một năm sau khi ta mất, vẫn chưa để ai đến đón ta đi. Trong năm ấy, phụ thân dựa vào một điều trong "thất xuất" là không có con trai để hưu mẫu thân. Chẳng bao lâu sau, ông nạp một vị hiền thê mới, là thứ nữ của Huyện thừa. Huyện thừa đại nhân vốn là người đọc sách, nhìn không vừa mắt một kẻ nghèo khó như phụ thân, liền bắt ông phải thi đỗ công danh. Ôi trời ơi! Phụ thân tuổi tác đã cao, cực nhọc đến mức trông như con ch.ó già nằm dưới gốc liễu. Mỗi lần thấy phụ thân miệt mài đọc sách đến mức tự treo mình lên xà, châm kim vào người để tỉnh táo, ta khoái chí vỗ tay cười lớn: "Báo ứng đấy!" Về phần mẫu thân, sau khi bị phụ thân hưu, bà trở về nhà mẹ đẻ, lại bị chị em dâu mỉa mai, chế giễu, chẳng ai đối đãi tử tế. Ở nhà không nổi, mẫu thân đành hạ mình làm thiếp cho Lý lang trung. Lý lang trung năm mươi tuổi rồi, lớn hơn cả ngoại tổ phụ của ta. Ông ôm mẫu thân, mùi thuốc trên người nồng nặc đến mức ngay cả một con quỷ như ta cũng muốn bịt mũi. Ấy vậy mà mẫu thân vẫn không đổi sắc mặt, gọi một tiếng "Phu quân" đầy ngọt ngào. Sách vở từng viết, làm thiếp không dễ đâu, quả là đúng như vậy! Phụ thân và mẫu thân đều sống chẳng tốt đẹp gì, nhưng họ lại quên mất ta, quên sạch sẽ, bắt đầu một cuộc sống mới. Ta không cam lòng, không chấp nhận! Ngày ấy, Thái tử thả ngựa giữa đường, còn ta, một đứa bé tám tuổi, đang ngồi ăn bánh đào do mẫu thân làm. Tiếng vó ngựa dồn dập, cơ thể nhỏ bé của ta bị giẫm nát, tiếng khóc than chìm vào hư không, chiếc bánh đào vỡ vụn thành bột mịn. Ta c.h.ế.t thê thảm như thế, vậy mà phụ thân và mẫu thân lại quên mất ta. Ta hóa thành cô hồn dã quỷ, lang thang giữa nhân thế, mang theo duy nhất một chấp niệm: báo thù! Ta muốn Thái tử phải chết, muốn phụ thân và mẫu thân phải xuống đây bầu bạn với ta! Dù gì, ta cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi, mà trẻ con thì cũng biết oán hận và muốn trả thù! Diêm Vương gia đối với ta thật tốt, năm thứ hai sau khi ta mất, vẫn chưa để ta rời khỏi nhân gian. Mẫu thân đang phơi thảo dược ngoài sân, ta cố ý trêu bà, gom chút linh lực yếu ớt, hất tung giỏ thuốc trong tay bà. Thảo dược rơi vãi khắp đất. Mẫu thân nhíu mày nhìn trời, xoa cánh tay khẽ lẩm bẩm: "Sắp mưa rồi sao?" Trêu mẫu thân xong, ta lại đi tìm phụ thân. Phụ thân vẫn đang ê a học thuộc: "Gia tề nhi hậu quốc trị, quốc trị... quốc trị..." Quốc trị nhi hậu thiên hạ bình. Ta thuận miệng nối tiếp câu sau. Tuổi già trí nhớ kém thật đấy, một câu mà đọc mãi không xong. Ta mới có tí tuổi mà còn thuộc làu nữa là! Đêm khuya sương lạnh, ánh nến chập chờn, ta cố ý thổi tắt ngọn nến trong phòng phụ thân. Đèn lồng dưới mái hiên lay động, bóng tối trong gió xào xạc, tựa như có thứ gì không sạch sẽ. Phụ thân quả nhiên bị dọa sợ, đặt sách xuống, xoa cánh tay lạnh buốt, ngây người nhìn ra ngoài cửa sổ sau lưng ta. Thật thú vị biết bao! Ta cười khúc khích, nhưng cười một hồi lại khóc. Chỉ tiếc, quỷ không có nước mắt. Ta chỉ có thể mím môi, uất ức nghĩ thầm: Năm nay, ta đã mười tuổi rồi. Trong dân gian, trẻ em lên mười sẽ được tổ chức lễ trưởng thành. Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, hoặc cữu phụ, cữu mẫu sẽ mang gạo cùng quần áo, mũ giày đến để chúc mừng. Phụ thân, mẫu thân, hai người có còn nhớ hôm nay là sinh thần của Như Quân không? Hẳn là đã quên rồi. Năm thứ ba sau khi ta mất, phụ thân, mẫu thân và Thái tử vẫn sống khỏe mạnh, chẳng mảy may hề hấn gì. Lý lang trung qua đời vì bệnh tật, mẫu thân tiếp quản hiệu thuốc. Bà không biết khám chữa bệnh, nhưng lại giỏi đỡ đẻ, có cả một phương thuốc gia truyền điều dưỡng sức khỏe rất hiệu nghiệm. Lâu dần, bà trở thành "Tống Tử Nương Nương" nổi tiếng khắp gần xa, thậm chí đến cả những gia đình quan lại quyền quý cũng kính cẩn mời bà đến. Còn ta, ngày ngày đều lượn đến miếu Thành Hoàng, quỳ gối cầu nguyện, vì Diêm Vương gia chẳng giúp ích được gì cả! "Xin ông, Chung Quỳ gia gia chuyên trừng trị kẻ ác, hãy thương xót ban cho tiểu quỷ một chút linh lực.” "Linh lực của tiểu quỷ quá yếu, không đủ để báo thù mà!” "Chung Quỳ gia gia…" Có lẽ, Chung Quỳ gia gia đã nghe thấy lời cầu nguyện của ta, vì mẫu thân thật sự đã gặp chuyện. Đó là một đêm yên tĩnh, mẫu thân đang ngủ ở hậu viện, thì cửa hiệu thuốc bị gõ vang dồn dập. "Quan gia làm sao vậy?" Họ chẳng thèm trả lời, thẳng tay kéo mẫu thân đi về phía phủ Thái tử nơi đèn đuốc sáng rực. Thì ra, Thái tử phi đang khó sinh. Vợ con của kẻ thù khó sinh thì cứ mặc kệ, liên quan gì đến chúng ta chứ! Ta tức giận đến mức bay ra cửa, chắn đường mẫu thân: "Không được đi!" "Không thể đi!" "Mẫu thân! Họ là kẻ thù của con, đừng đi mà… được không?" Thế nhưng, mẫu thân nhấc váy, bước thẳng qua người ta, chẳng chút do dự.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11
Chương sau