Đường Dịch lúc ra đến cửa mơ hồ nghe được thanh âm răn dạy của mẹ Thẩm với Thẩm Phàm khiến cậu có chút bận tâm.
Chu Hạo đặc biệt đến tận đây đưa bánh trung thu, Chu Duy Duy ngồi phía sau khóc nức nở. Nó vừa gặp được ông bà, nhưng mà ông bà lại lớn tuổi, trong nhà cũng toàn người xa lạ. Khiến nó hai ngày qua nhịn không được mà khóc nức nở.
Nó muốn mẹ. Trong khoảng thời gian này nó không chỉ một hai lần nói muốn gặp mẹ. Chu Hạo nhiều lần dỗ dành hoặc giảng đạo lý mới khiến nó áp xuống ý muốn của mình. Lần này tiệc trung thu trong nhà đối mặt với hơn hai mươi mấy người lạ mặt. Còn có năm sáu đứa trẻ khác mặc quần áo gọn gàng, sạch sẽ. Khiến nó cảm thấy sợ hãi cùng cô đơn.
Chu Hạo không có sở trường trong việc đối phó với trẻ con. Lúc trước hai cha con luôn sống yên ổn vì một là hắn ít gặp nó, nên Chu Duy Duy có khóc hắn cũng không biết. Hai là do nó lúc đó vừa trải qua cảm giác bị mẹ chán ghét bỏ rơi, trong tiềm thức sợ Chu Hạo cũng như vậy chán ghét nó. Vì vậy luôn cẩn thận biểu hiện mình là bé ngoan. Lần này trong nhà rất đông người lớn thân thích khiến nó quá sợ hãi nên mới vừa khóc vừa nháo, hại hắn nhức đầu một phen. Lúc sau đi đưa bánh cho Đường Dịch nhớ đến liền đem luôn nó theo đi hóng gió một vòng.
Đường Dịch cách nhà Thẩm Phàm không xa gặp hai người. Chu Duy Duy ló
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay/1927850/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.