Đường Dịch và Cố Ngôn Đình rốt cuộc giày vò đến một chút ân tình cũng không còn. Đường Dịch luôn chiếm điểm cao về mặt đạo đức. Vô luận ở phương diện nào đều cảm thấy cậu càng chịu thiệt, càng ủy khuất. Tao Bàn không biết nội tình, lại mơ hồ cảm nhận được Cố Ngôn Đình càng thương tâm.
Cố Ngôn Đình thuận lợi liên lạc với anh họ của hắn. Người đó là bà con xa ba nghìn dặm của mẹ Cố. Cố Ngôn Đình phải nhiều lần giới thiệu, đối phương mới nhớ tới hắn là ai. Cố Ngôn Đình thanh âm từ đầu đến cuối rất thấp, nói chuyện cực kỳ chậm chạp. Anh họ của hắn ở đằng kia như phát ra một tiếng cười nhạo, ngữ khí của hắn cũng vô cùng bình thản không một tia gợn sóng.
Hắn quyết tâm phải rời đi. Cuối cùng chỉ còn một mình đối thoại, cũng mặc kệ đối phương nói ra điều kiện hà khắc thế nào, hắn đều đáp úng. Tao Bàn cảm thấy có chút không đúng, muốn an ủi hai câu. Nhưng đến lúc hắn cúp điện thoại toàn bộ lời muốn nói đều bị nghẹn trong cổ họng không nói nên lời.
Bởi vì lúc Cố Ngôn Đình cúp điện thoại, hắn lại cúi đầu gửi tin nhắn, thời gian dần qua. Tao Bàn ở góc độ của mình nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy cái tên hắn tìm đến, trên mặt biểu tình biến hóa rất nhỏ. Tao Bàn nhìn thoáng qua, chỉ thấy Cố Ngôn Đình run rẩy ấn vào hai chữ ” Đường Dịch “
Tao Bàn đoán được ý hắn, đơn giản chỉ cần ngón cái quét nhẹ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay/1927848/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.