Ăn xong, Lục Tễ Hành vào bếp rửa bát như thường lệ, anh không dùng máy rửa chén, để Phương Nhiên Tri một mình trong phòng khách nghĩ ngợi, thân hình cao một mét chín của anh trông thật hiền thục.
Phòng bếp nửa mở, Phương Nhiên Tri làm ổ trên ghế sô pha, trong tư thế nửa nằm kỳ lạ, eo gần như không đỡ được trọng lượng bản thân.
Cậu ôm gối lụa trước ngực, tựa cằm lên đó, ôm gối đến biến dạng, vẻ mặt vô tội nhưng lại có hơi lo lắng nhìn Lục Tễ Hành.
Thử thành quả đương nhiên là được, dù sao thì cậu cũng nghe lời. Nhưng hai ngày này thì...... có hơi không ổn lắm. Eo cậu đau nhức, hai chân mềm nhũn, hôm qua đã phóng túng quá độ, Phương Nhiên Tri hiếm khi thầm oán bản thân vô dụng, thân thể không mấy ổn.
Nhưng cậu làm được! Rất được!
"Đang nghĩ gì vậy, biểu cảm cay đắng oán hận thế này." Lục Tễ Hành lau tay, đi tới nhéo mặt Phương Nhiên Tri.
Làn da ngâm trong nước lạnh có chút mát mẻ dễ chịu, Phương Nhiên Tri thân mật nghiêng đầu về phía bàn tay to, muốn anh sờ mình nhiều hơn, thở dài "Đang nghĩ em rất được."
Lục Tễ Hành nhướng mày, tò mò "Được cỡ nào?"
"......"
Sao lại nói hết ra thế này, Phương Nhiên Tri xấu hổ chết mất, nghe Lục Tễ Hành hỏi như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy mông đau nhức, cậu vùi mặt vào gối, hai tai nóng bừng, lắc đầu dữ dội "Em không được."
Lục Tễ Hành bật cười.
Chiếc gối rơi xuống đất, Phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-thoi-ma-sao-anh-ta-bong-dung-dien-the/3448002/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.