Viện phúc lợi Hồng Hoa.
Trong mơ, hình bóng của tòa nhà này xuất hiện rồi biến mất, như thể ẩn trong sương mù, vô cùng mờ ảo.
Cả người Phương Nhiên Tri run rẩy, nức nở suốt đêm, không cách nào dừng lại, khi chân trời xuất hiện một vệt trắng bạc, cậu vẫn đang khóc trong lòng Lục Tễ Hành.
Chìm trong đau thương quá lâu, vai cổ cậu có hơi co giật.
Lục Tễ Hành xoa gáy rồi xoa đầu cậu, trầm giọng dỗ dành "Đừng khóc, không bắt nạt em, ngoan."
Phương Nhiên Tri không nghe thấy, vẫn đang chìm trong giấc mơ với những phản hồi cảm xúc và thể xác khó thoát ra, nức nở rơi lệ.
Tiếng dỗ dành càng nhẹ nhàng hơn, thậm chí còn xen lẫn chút quyến rũ, Lục Tễ Hành nói "Được rồi được rồi, Tri Tri ngoan, bé cưng ngoan."
Giấc mơ đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, nơi cậu từng ở lúc nhỏ sừng sững hiện ra trước mắt cậu, kéo tinh thần và thể xác của Phương Nhiên Tri đắm chìm.
— Viện phúc lợi Hồng Hoa.
Cậu nhớ lại những chuyện khi còn sống ở đây. Cậu ở đây khi học mẫu giáo và tiểu học, học xong cấp hai mới nhận được tài trợ.
Ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, có người lớn hơn cậu vài tuổi, có người nhỏ hơn cậu vài tuổi. Các bạn nhỏ đều là hững đứa trẻ bị bỏ rơi, không cha không mẹ.
Những đứa trẻ sưởi ấm cho nhau. Phương Nhiên Tri có mấy người bạn nhỏ tuổi hơn mình, còn những đứa trẻ lớn hơn không muốn chơi với họ.
Cậu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-thoi-ma-sao-anh-ta-bong-dung-dien-the/3448001/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.