“Anh có muốn ôm em không?”
Cô đỏ mặt, môi mím chặt, ánh mắt có chút sợ hãi nhưng cũng rất mong chờ.
Giây tiếp theo, Tưởng Đạc kéo tay cô, vội vàng lao ra khỏi cổng trường, cả đường đều nắm tay cô rất chặt như sợ cô sẽ đổi ý.
Anh đưa cô chạy tới vườn hoa nhỏ ở đối diện trường, thành thạo đi xuyên qua vườn hoa, đi tới bên cạnh bức tường thấp vắng bóng người.
Trên bức tường thấp có những cây dây leo xanh như ngọc, con đường đá cũng đã phủ rêu xanh.
Ngay cả gió cũng hơi xao động.
Hai người nhìn nhau thêm vài giây, Tưởng Đạc vươn tay ra, ngập ngừng đặt lên bờ vai gầy của cô.
Cơ thể hai người đồng thời run lên.
Cách đó không xa truyền tới vài tiếng chó sủa.
Hai người gần như bật cười cùng một lúc.
Tưởng Đạc cười rất ngượng ngùng, cũng rất dịu dàng.
Lục U lập tức ôm bụng, cười ra tiếng heo kêu: “Thế này đúng là ngốc thật mà!”
“Đúng vậy, rất ngốc.” Tưởng Đạc sờ sờ phía sau đầu, gương mặt đã phiếm đỏ: “Rõ là cố ý mà.”
Mặc kệ đã từng cách nhau bao xa, cảm giác thân thuộc giữa hai người chưa bao giờ thay đổi.
Vậy nên hai người làm lành gần như ngay lập tức.
“Vậy chúng ta ôm nhau như bạn bè đi?” Lục U đề nghị: “Cái ôm làm lành... như những người bạn tốt ấy?”
“Được thôi.”
Tưởng Đạc vươn tay ra ôm chặt lấy cô.
Cơ thể anh mang theo hơi thở trẻ trung độc nhất vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chia-tay-roi-toi-tim-duoc-moi-moi/3568230/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.